“Anh Lâm, đến Phiêu Diểu Thành rồi!”.
Nhìn thành trì tràn đầy khí tức khói lửa ở phía xa, hai mắt Cầm Kiếm Nữ tràn ngập kích động, quay đầu cười nói.
Lúc này Lâm Chính còn đang cầm cuốn Tuyệt Hồn Châm Quyết tàn quyển say mê đọc gì đó.
Cầm Kiếm Nữ nhíu mày, lại gọi một tiếng: “Lâm đại nhân?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh thấy vậy vội vàng vỗ Lâm Chính.
“Sao rồi?”.
Lúc đó Lâm Chính mới hoàn hồn, vội cất Tuyệt Hồn Châm Quyết đi.
“Anh Lâm, Tuyệt Hồn Châm Quyết tuy tốt, nhưng vì là tàn quyển nên không còn giá trị gì nữa. Nếu sử dụng bậy bạ châm thức được viết trên đó thì rất dễ mất mạng, cần gì phải học mấy thứ vô bổ đó?”.
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
Nếu thật sự có giá trị, sao Dương Lệ lại dễ dàng đưa ra, còn không phải vì tàn quyển này hoàn toàn không có giá trị nào đáng nói hay sao?
“Cô nói đúng!”.
Lâm Chính mỉm cười: “Tuyệt Hồn Châm Quyết này thiếu mất phần phía trước, nên nhiều người đọc phần phía sau sẽ không hiểu. Cho dù có học được cách sử dụng mà không có kiến thức nửa phần trước của châm quyết thì có sử dụng cũng sẽ không thành công. Nhưng không sao… tôi chỉ xem sơ qua”.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, sau đó nói: “Anh Lâm, anh vào thành cùng tôi hay là đợi ở đây? Tôi đi một mình về thế gia lấy Bút Họa Kiếm ra giao dịch với anh”.
“Cũng được!”.
Tửu Ngọc ở cạnh vội vàng gật đầu: “Cô Cầm Kiếm, làm phiền cô vào trong lấy đi”.
“Chúng tôi đi cùng cô!”.
Tửu Ngọc vừa nói xong, Lâm Chính đã lên tiếng.
“Đại nhân, cậu điên rồi sao? Cần gì phải đi vào hang cọp? Nếu bọn họ nuốt lời, sao chúng ta thoát được?”.
Tửu Ngọc sốt ruột, vội vàng dùng cánh tay huých Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không để ý, bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi tin cô Cầm Kiếm Nữ là người đáng tin. Huống hồ thế gia Cầm Kiếm muốn nuốt lời, chúng ta giao dịch ở đây cũng vô ích, bọn họ sẽ truy sát chúng ta đến mỗi một góc xó ở long mạch dưới lòng đất!”.
“Chuyện đó…”.
Tửu Ngọc á khẩu.
Cầm Kiếm Nữ sững sờ, không ngờ Lâm Chính lại có thành ý và tâm thái như vậy, nhất thời lại không biết nên nói gì mới phải.
“Anh Lâm, mời đi theo tôi!”.
Cầm Kiếm Nữ kéo dây cương, cưỡi ngựa đi qua cổng Phiêu Diểu Thành.
Trong cổng thành người qua lại đông đúc.
Nhưng người ở đây ít có ai ăn mặc giản dị giống như người dân, đa số người ra vào đều có khí tức đáng sợ, quần áo cũng vô cùng quái dị.
“Phiêu Diểu Thành cấm cưỡi ngựa, xin mời xuống ngựa vào thành!”.
Một người đàn ông mặc áo giáp, thắt lưng đeo bội kiếm chặn ba người lại, lớn giọng quát.
Cầm Kiếm Nữ không tỏ cảm xúc gì, tháo lệnh bài ở thắt lưng xuống đưa tới.
Người đàn ông thấy vậy thì biến sắc, vội vàng khom lưng chắp tay: “Không biết là cô chủ của nhà Cầm Kiếm, xin hãy thứ tội, thứ tội!”.
Cầm Kiếm Nữ không nói lời nào, kiêu ngạo cưỡi ngựa vào thành.
Người có thể cưỡi ngựa trong thành đều có thân phận không tầm thường, người đi trên đường đều nhường đường cho Cầm Kiếm Nữ, không ai dám đắc tội.
Chẳng lâu sau, ba người nghênh ngang đến trước một tòa nhà xa hoa ở phía Đông Phiêu Diểu Thành.
Đến gần tòa nhà, Lâm Chính cảm nhận được một trận ấn thiên nhiên bố trí xung quanh tòa nhà.
“Kiếm trận?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Sao trận ấn lại kích hoạt rồi? Chẳng lẽ… có người đến thế gia Cầm Kiếm gây chuyện sao?”.
Cầm Kiếm Nữ cũng nhận ra gì đó, nhíu mày, vội vàng quay người xuống ngựa, đi về phía cửa lớn.
Đúng lúc đó, một bóng người lảo đảo chạy ra, vô cùng chật vật, suýt chút nữa đâm phải Cầm Kiếm Nữ.
“Lão kiếm nô?”.
Cầm Kiếm Nữ nhìn rõ người đó, không khỏi sửng sốt gọi.
“Cô chủ?”.
Bóng người già nua đó hoàn hồn lại, lúc này mới nhìn thấy Cầm Kiếm Nữ, mừng rỡ nói: “Cô chủ, cô về rồi thật tốt! Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!”.