Khuôn mặt của Cầm Kiếm Nữ trở nên lạnh lùng, nắm cánh tay của lão kiếm nô, lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Rốt cuộc là ai dám ngang tàng ở thế gia Cầm Kiếm chúng ta?”.
Lão kiếm nô do dự một lúc, run rẩy nói: “Là… Tiêu Kiếm Ngọc…”.
“Tiêu Kiếm Ngọc?”.
Cầm Kiếm Nữ kinh hãi, lửa giận chợt tắt, dường như nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.
Lâm Chính ở bên cạnh nhíu mày nhìn, nhưng không nói gì.
“Cô chủ, cô đến thì tốt rồi, có cô ở đây chắc là có thể đối phó với cậu Tiêu. Tôi không thể làm lỡ chuyện nữa, tôi phải mau chóng đến phía Tây thành mời gia chủ Đồng đến trấn áp”.
“Đúng, nên đi, đi mau đi!”.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, vội vàng thúc giục.
Lão kiếm nô lập tức chạy ra khỏi phủ.
Cầm Kiếm Nữ lộ vẻ do dự, chần chừ một lúc mới nói: “Anh Lâm, nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, có khách không mời mà tới, nhưng chắc sẽ không ảnh hưởng gì. Anh đi cùng tôi vào trong, tôi lấy Bút Họa Kiếm cho anh, anh đưa tôi thuốc giải!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Ba người đi vào phủ.
Cầm Kiếm Nữ vốn định đi vòng qua đại sảnh đến thẳng phòng mình lấy Bút Họa Kiếm.
Cô ta là trưởng nữ của gia chủ thế gia Cầm Kiếm, Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm được gia chủ giao cho cô ta bảo quản, muốn lấy đương nhiên rất dễ.
Nhưng ba người vừa đến phòng của Cầm Kiếm Nữ, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở hành lang.
“Chị? Chị về rồi à? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi chị cả! Em cứ tưởng chị sẽ không về nữa!”.
Đó là một cô bé tám chín tuổi, vẻ ngoài tinh xảo trắng nõn, đáng yêu giống như búp bê sứ.
Nhưng lúc này cô bé lại khóc như mưa, nhào vào lòng Cầm Kiếm Nữ òa khóc.
“Tiểu Sênh? Sao vậy? Vì sao lại khóc?”.
Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên, vội ôm em gái an ủi.
Cầm Sênh khóc nức nở, nói: “Chị, có anh kia xấu xa đánh anh Nham và các chị bị thương! Nhất là chị Nam… chị ấy sắp chết rồi! Chị đi xem đi, cứu chị Nam với! Hu hu hu…”.
“Cái gì?”.
Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc, chợt ý thức được điều gì, vội đi về phía cuối hành lang.
“Ê? Chuyện này…”.
Tửu Ngọc ở phía sau ngây ra, há hốc miệng, nhìn sang Lâm Chính.
“Đi xem xem”.
Lâm Chính nói, đi lên theo.
Tửu Ngọc bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành nhắm mắt theo đuôi.
Chẳng mấy chốc, hai người đi theo Cầm Kiếm Nữ đến một căn phòng ở chỗ rẽ.
Lúc này liên tục có người ra vào cửa phòng, bên trong vang lên tiếng khóc đau khổ.
Cầm Kiếm Nữ run rẩy, nhìn thấy người đi ra cầm theo rất nhiều băng gạc cầm máu, cô ta nhanh chóng chạy vào phòng.
“Cô chủ?”.
“Cô về rồi à?”.
Người của thế gia Cầm Kiếm vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không có tâm tư để ý đến bọn họ.
Sau khi vào phòng, Cầm Kiếm Nữ nhìn quanh, lập tức hóa đá.
Trong phòng có bốn người toàn thân đầy máu.
Bọn họ hoặc là bị đứt tay hoặc là bị cắt tai mũi, ai cũng vô cùng thê thảm, không ra hình người.
Nhưng may là bọn họ vẫn còn sống, không nguy hiểm tính mạng.
“Cầm Nam đang ở đâu?”.
Cầm Kiếm Nữ quay đầu gào lên.
“Bẩm cô chủ, ở… ở phòng trong…”.
Người bên cạnh vội đáp.
Phòng trong?
Đó là phòng chữa trị bệnh nặng!
Cầm Kiếm Nữ nín thở, bước nhanh vào trong.
Vừa vào phòng, gương mặt của Cầm Kiếm Nữ trắng bệch, lùi về sau hai bước, suýt thì ngã xuống đất.
Lâm Chính ở phía sau theo bản năng đỡ lấy Cầm Kiếm Nữ, nhìn vào phòng, lập tức nhíu chặt mày…