Hai thám tử chuẩn bị sơ qua, vừa định xuống sườn núi, tiến vào quái sơn.
“Chờ đã!”.
Lúc này, Cầm Họa Phiêu Bạt dường như nghĩ tới gì đó, gọi lại.
“Gia chủ còn gì dặn dò?”.
Hai người lập tức dừng bước, chắp tay.
“Hai người uống cái này vào!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lấy hai viên thuốc ra đưa cho hai người.
“Thuốc theo dõi?”.
Cầm Họa Hải ở cạnh sững người.
Hai người kia nhìn nhau, nhận lấy thuốc uống vào, sau đó chắp tay với Cầm Họa Phiêu Bạt, chạy về phía quái sơn.
Cầm Hoa Phiêu Bạt lập tức lấy nước theo dõi ra đặt trên tay, lặng lẽ quan sát.
Hai bóng người nhanh chóng đi vào quái sơn.
Đám người Cầm Họa Hải lập tức quan sát nước theo dõi trong tay Cầm Họa Phiêu Bạt.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ cũng không khỏi nhìn sang.
Hai người đi xa, dao động của nước theo dõi cũng dần dần chậm lại.
Nhưng được một lúc… đột nhiên nước theo dõi hoàn toàn yên tĩnh.
Người của thế gia Cầm Kiếm đều trợn tròn mắt, khó mà tin được.
“Nước theo dõi dừng truy tìm rồi…”.
Cầm Họa Hải căng thẳng, ánh mắt ngạc nhiên, không dám tin vào mắt mình.
Một khi nước theo dõi dừng truy tìm thì có nghĩa mục tiêu được theo dõi đã chết!
Hai người vào đó chưa bao lâu đã bị Lâm Chính giết chết.
Điều này đủ để chứng minh Lâm Chính đang canh ở lối ra vào quái sơn!
Ai vào người đó chết!
Không ai biết được chuyện xảy ra bên trong đó!
“Người của chúng ta không vào được, xem ra giờ có phái ai đi cũng vô ích!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt ném nước theo dõi trong tay đi, lạnh lùng nói.
“Anh cả… Hay là chúng ta đợi tiếp xem khi nào cậu ta kiệt sức rồi lại phái người đi?”, Cầm Họa Hải nuốt nước bọt, cẩn thận nói.
Cầm Họa Phiêu Bạt không lên tiếng.
“Bố, con nói rồi, để con đi đi!”.
Lúc này, Cầm Kiếm Nữ lại xung phong tiến tới: “Nếu bố không phái người theo dõi người đó, với thủ đoạn của anh ta, nếu để anh ta chạy thoát thì mọi nỗ lực của mọi người cũng trôi theo dòng nước. Hơn nữa, bố thật sự không muốn biết rốt cuộc anh ta dùng thủ đoạn gì giết chết Lục Địa Thần Tiên trong chớp mắt sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nhìn sang Cầm Kiếm Nữ, trong mắt lóe lên sự sâu xa không nắm bắt được.
“Tình Nhi, nếu con thật lòng muốn cống hiến cho gia tộc thì bố rất vui. Bố hi vọng con có thể hiểu một điều, lấy lại Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm không phải vì gia tộc, mà là vì con. Chỉ khi con có hai món thần vật đó thì mới có thể khiêu chiến Võ Thần, hiểu chưa?”, Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
“Con hiểu rồi”.
“Giữa con và người đó có chút giao tình, cậu ta nhất định sẽ không giết con, hi vọng con không để người trong gia tộc phải thất vọng! Nhớ rõ, hai người vừa mới chết là chết vì con! Đi đi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt phất tay, sau đó quay người đi.
Khuôn mặt của Cầm Kiếm Nữ trở nên hơi mất tự nhiên.
Một phen dạy dỗ đạo đức của Cầm Họa Phiêu Bạt khiến cô ta cảm thấy hổ thẹn không chỗ nào để trốn.
Thật ra Cầm Kiếm Nữ muốn thông báo cho Lâm Chính để anh chạy trốn.
Nhưng rõ ràng Cầm Họa Phiêu bạt biết rõ ý đồ của con gái, những lời này nói ra, Cầm Kiếm Nữ nào còn lập trường gì mà làm trái?
Cô ta không nói gì, đánh liều đi đến quái sơn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên cô ta.
Chẳng mấy chốc, Cầm Kiếm Nữ đã đi đến lối vào quái sơn.
Trên đường núi toàn là máu, còn có vài thi thể rải rác.
Trong không khí lan tràn mùi máu tanh.
Cầm Kiếm Nữ rút trường kiếm ra, cẩn thận đi về phía trước.
Cô ta đi chưa được bao lâu, một giọng nói vang lên.
“Cô Cầm Kiếm, sao cô lại đến đây?”.
Cầm Kiếm Nữ nhìn nơi phát ra tiếng, lại thấy sau lưng mình xuất hiện một người.
Đó là Lâm Chính!
Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc biến sắc.