“Anh ở sau tôi từ khi nào vậy?”, Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
“Tôi luôn ở sau cô mà”, Lâm Chính nói
“Không thể nào..Nếu anh ở sau lưng tôi thì nhất định tôi phải biết chứ”, Cầm Kiếm Nữ cảm thấy da đầu tê dại, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Muốn có thể lẳng lặng xuất hiện sau lưng cô ta, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy trừ khi có thực lực trên cô ta nếu không thì là điều không thể.
Lẽ nào...mọi người đều nhầm sao. Lâm Chính thật sự là người có thực lực mà không ai đón được, đã đạt tới mức độ đó rồi sao?
“Cô sao thế?”, Lâm Chính chau mày.
“Hả? Không...không sao...”, Cầm Kiếm Nữ bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu.
“Sao cô lại ở đây?”
“Điều này...anh nói cho tôi biết trước, tại sao anh ở đây mà chưa giờ đi?”, Cầm Kiếm Nữ hỏi.
“Tôi đi được chắc? Trên người tôi bị đánh dấu, đi đâu cũng bị tìm thấy thôi”, Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nức giật mình: “Anh biết tới thuốc theo dõi à?”
“Chút trò vặt vãnh làm gì không biết?”
Lâm Chính khẽ mỉm cười: “Xem là bố cô không thật lòng tặng tôi hai món đồ này rồi”.
“Tôi không có ý đó....”
“Nếu cô muốn lấy về thì tôi có thể đưa cho cô”.
Lâm Chính nói rồi lấy Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm ra. Cầm Kiếm Nữ đanh mặt, tức giận nói: “Anh coi tôi là ai thế, đồ đã tặng mà lấy về thì ra thể thống gì? Tôi không phải loại người đó”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính bàng hoàng: “Vậy cô tới đây...làm gì?”
“Tôi...Tôi muốn anh mau rời đi, bố tôi đã đưa người tới đây rồi”, Cầm Kiếm Nữ cuống cả lên.
“Tôi biết”.
“Anh biết rồi à?”
“Đương nhiên”
Lâm Chính mỉm cười nhìn những thi thể dưới đất và điềm đạm nói: “Có lẽ bố cô đã coi tôi là giải thưởng. Có thuốc theo dõi này thì những người săn thưởng dễ dàng tìm được vị trí của tôi. Vì vậy mới có không ít người đi tới đây như thế”.
“Vậy mà anh còn không bỏ chạy sao?”
“Chạy thì lại loạn, chi bằng ở đây giết hết họ”, anh cười nói.
Cầm Kiếm Nữ bị kinh ngạc bởi suy nghĩ của Lâm Chính: “Vậy anh định đợi ở đây cho đến khi thuốc hết hiệu lực sao?”
“Đúng vậy”.
“Nhưng đợi đến khi đó còn rất lâu. Như vậy, người tới đây càng đông hơn, anh có thể giết được bao nhiêu người chứ? Một khí khí tức bị tiêu hao thì chẳng phải là anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Ý của cô là một khi khí tức bị tiêu hao thì bố của cô sẽ dẫn người giết tôi đúng không?”
Lâm Chính cười nói sau đó chắp tay trước Cầm Kiếm Nữ: “Cô Cầm, tôi cảm ơn sự giúp đỡ trước đây của cô dành cho tôi. Có điều cô không cần lo lắng, tôi đã có biện pháp đối phó rồi”.
“Biện pháp đối phó sao?”
“Cô Cầm Kiếm, tôi khuyên cô mau về khuyên ba cô đi, bảo ông ấy mau đưa người rời đi, nếu không...một khi tình hình tới mức đó thì tôi sợ rằng cô sẽ khó xử đấy”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Cầm Kiếm Nữ nghe thấy vậy khẽ thở dài và dựa vào tảng đá bên cạnh: “Vô ích thôi, tôi đã khuyên bố tôi rồi nhưng thái độ của ông ấy kiên quyết lắm. Ông ấy muốn lấy lại Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, tôi có nói thế nào cũng không được, hơn nữa cả gia tộc của tôi đều ủng hộ ông ấy”.
“Vậy à?”
“Lâm Chính, giờ tôi cũng không biết phải làm sao”, Cầm Kiếm Nữ tỏ vẻ đau đớn.
Lâm Chính vuốt cằm, thản nhiên nói: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ không để cô khó xử đâu”.
“Anh...”
“Cô tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho tôi, tình cảm này tôi sẽ trả lại cho côi. Đợi khi người nhà Cầm Thế tới, tôi sẽ chọn né cuộc chiến”.
“Thật sao, cảm ơn anh quá”, cô ta vội vàng nói.
“Không cần khách sáo. Tôi nói rồi, coi như trả nợ ân tình”.
“Thực tế thì là do tôi nhiều lần nợ anh. Anh không chỉ cứu tôi trong cuộc chiến với Lũng Huyết Hoàng mà còn cứu cả em họ của tôi. Hơn nữa, hai bảo bối này là do anh giành được. Nếu anh không đánh bại Tiêu Kiếm Ngọc thì hai thanh bảo bối này đã rơi vào tay anh ta rồi”, cô ta cười khổ.
Lâm Chính cũng cười. Anh không nói gì. Nhưng lúc này anh chau mày, dường như cảm nhận được điều gì đó.
“Có người tới rồi”.
“Cái gì?”
Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng quay đầu lại. Họ thấy một bóng hình xuất hiện ở đó.
“Một người thôi sao?”, Cầm Kiếm Nữ cảm thấy bất ngờ.
Trước đó những người tới định giết anh đều vài chục người, và tất cả đều là cao thủ.
Dù sao phần thưởng cũng là 3000 viên linh đang cao cấp cơ mà. Một người không thể nào ăn hết được. Dù bọn họ tham lam nhưng cũng không tới mức không có não, đương nhiên biết được là một mình không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Thế nhưng lúc này trước mặt họ đúng là chỉ có một người. Lâm Chính nhìn. Cầm Kiếm Nữ cũng vậy.
Ngay lập tức cô ta phải tái mặt, loạng choạng lùi về phía sau.
“Không thể nào...loại người này sao lại tới đây chứ? Không thể...”
Cầm Kiếm Nữ lầm bầm, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Lâm Chính thấy vậy thì cảm thấy nghi ngờ.
“Cô không sao chứ?”
“Chạy, mau chạy”
Cầm Kiếm Nữ gào lên: “Mau chạy, nếu không sẽ không kịp mất”.
“Chạy?”
Lâm Chính cảm thấy hoang mang, nhìn bóng hình đang cưỡi ngựa kia, anh tò mò: “ Người đó lợi hại lắm à?”
“Đó là người hầu của Võ Thần”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn.
“Người hầu của Võ Thần sao?”, Lâm Chính mơ màng.
Ai vậy chứ?
Thế nhưng Cầm Kiếm Nữ đã không giải thích nữa. Cô ta vội lùi lại, không dám nhìn người kia, thậm chí chỉ muốn bỏ chạy.
Lâm Chính vẫn đứng đó nhìn đối phương.
“Có lẽ là người này”.
Người được gọi là người hầu của Võ Thần cầm dịch theo dõi trong tay, nhìn Diệp Thiên và mỉm cười: “Cậu là mục tiệu của phần thưởng đầu tiên đấy nhỉ”.