Người hầu của Võ Thần ngước nhìn và chau mày. Rõ ràng là ông ta cũng không ngờ người này lại có tốc độ nhanh như vậy dù chỉ là Lục Địa Thần Tiên.
Tốc độ sao? Ông ta cảm thấy kỳ lạ.
Dù xung quanh vẫn chỉ có tiếng gió nhưng không hề dữ dội, không giống như đang di chuyển với tốc độ nhanh.
Hơn nữa người này còn biến mất hoàn toàn như thế. Ông ta rất tự tin vào nhãn lực của mình. Ông ta tin dù tốc độ của anh có nhanh đến đâu thì ông ta cũng bắt kịp. Thế nhưng căn bản chẳng thấy gì.
Khi ông ta còn bận nhìn xung quanh thì Thiên Sinh Đao lại xuất hiện.Nó nằm ngay trên đỉnh đầu của ông ta.
Thanh đao sắc bén giáng xuống. Đối phương không dám khinh suất nữa, lập tức vung kiếm.
Keng...
Thanh đao chiếm lên bảo kiếm của người hầu Võ Thần. Hai bên va chạm, tia lửa bắn ra.
Sức mạnh đáng sợ chạy dọc con dao vào tay Lâm Chính. Lâm Chính khẽ chau mày, lập tức lùi lại.
“Tôi hiểu rồi”.
Người hầu Võ Thần mỉm cười: “Không phải cậu sở hữu tốc độ cực nhanh mà cậu dùng thủ đoạn để ẩn nấp. Thực lực của cậu chỉ là Lục Địa Thần Tiên. Một kẻ yếu kém mới bước vào cảnh giới này chưa được bao lâu”.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn ông ta: “Sao, lẽ nào ông trên cả Lục Địa Thần Tiên?’
“Hừ, ý cậu là Lục Địa Thiên Nhân đó hả? Tôi không phải. Nhưng trước một kẻ yếu như cậu thì tôi và Thiên Nhân có gì khác nhau chứ?"
Ông ta cười lạnh lùng, hai chân đột nhiên bật mạnh, lao đi như điện xẹt.
Một tàn ảnh lướt đi trong không gian. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ông ta mạnh hơn anh nhiều.
Mặc dù anh có thể tàng hình trong không gian nhưng với tốc độ đáng sợ của đối phương thì ông ta chỉ cần một giây là đã ở ngay trước mặt Lâm Chính rồi.
Lâm Chính nín thở, lập tức vung Thiên Sinh Đao lên. Một đao một kiếm điên cuồng giao đấu.
Mỗi lần va chạm, nguồn sức mạnh đáng sợ lại phóng ra. Mỗi lần như thế, cánh tay của Lâm Chính lại rung lên.
Không được, người hầu của Võ Thần mạnh quá. Dù ông ta không phải trên mức Thần Tiên nhưng thực lực này ít nhất cũng phải là Lục Địa Thần Tiên đỉnh phong rồi.
Vụt vụt...
Sau vài chiêu thì trên người Lâm Chính đã xuất hiện hai vết kiếm. Máu tứa ra.
Không thể đấu thêm được nữa. Nếu không sẽ chết. Lâm Chính bặm môi, lùi về sau và kích hoạt áo tàng hình rồi biến mất.
“Trò đùa”, ông ta nhếch miệng, nhắm mắt lại.
Ông ta đã biết không phải anh có tốc độ cực nhanh mới biến mất mà là chơi chiêu thôi. Nếu đã không nhìn thấy thì lựa chọn nghe là phù hợp nhất.
Lâm Chính đang tàng hình lập tức hiểu ra ý đồ của đối phương. Nhưng giờ anh cũng không còn sự lựa chọn nào nữa. Anh đành phải tấn công.
“Vẫn còn muốn đối đầu vô ích à?”
Ông ta mở mắt bật cười và chém kiếm xuống. Thiên Sinh Đao còn chưa làm gì được ông ta thì đã bị thanh bảo kiếm tấn công.
Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh vào một tảng đá.
Rầm...
Tảng đá vỡ vụn. Lâm Chính ôm ngực, nôn ra máu tươi...