Không đánh lại được. Căn bản không thể đánh lại.
Cầm Kiếm Nữ ở gần đó mặt cắt không ra máu: “Lâm Chính, anh không thắng được người hầu của Võ Thần đâu, mau chạy đi”.
“Thuốc trên người tôi chưa biến mất, tôi có thể chạy đi đâu đây?”
Lâm Chính chống cây đao xuống đất, từ từ đứng dậy. Cầm Kiếm Nữ tối mặt.
“Nếu đã không thể chạy được thì ngoan ngoãn để tôi xử lý đi. Đương nhiên trước khi giết cậu cậu sẽ phải nói cho tôi biết thủ đoạn tàng hình của cậu. Như vậy tôi có thể khiến cậu chết nhanh hơn”, ông ta mỉm cười.
“Muốn biết tôi tàng hình thế nào còn phải dựa vào bản lĩnh của ông nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Đồ cứng đầu”, ông ta liếc nhìn Lâm Chính và hừ giọng, vung kiếm lên.
Vụt...
Một đường kiếm khí như sóng trào, lướt tới. Lâm Chính lập tức né trái né phải. Kiếm khí được tạo ra từ sức mạnh phi thăng đơn thuần.
Độ sắc bén của nó thì sợ rằng đến ngay cả xe tăng cũng sẽ bị chém đứt đôi. Lâm Chính né tránh liên tục, đồng thời Thiên Sinh Đao cũng không ngừng phóng đao khí về phía Lâm Chính.
Thế nhưng rõ ràng đao khí của anh không thể nào uy hiếp được ông ta.
Người hầu Võ Thần nhếch miệng cười, lộ vẻ kinh thường. Tay trái ông ta khẽ miết, tấn công những đường đao khí trong không gian kia.
Bùm.
Bùm.
Đao khí lập tức nổ tung. Chúng vừa bị bóp vụn. Lâm Chính bặm môi, vừa nâng cao sức phá hủy vừa gia tăng tốc độ cho thanh đao.
“Vô ích thôi”.
“Tôi nói rồi, trong mắt tôi cậu là kẻ yếu, chẳng khác gì con sâu cái kiến hết. Cậu không thể nào thắng được tôi đâu”.
“Cậu đang lãng phí thời gian và cũng đang chọc giận tôi đấy. Tôi khuyên cậu tốt nhất hạ vũ khí và quỳ xuống nếu không tôi sẽ lột da rút gân của cậu đấy. Tôi đảm bảo”.
Người hầu Võ Thần cười lạnh lùng và lại giơ đao lên. Dù đao khí tung ra dày đặc nhưng vẫn không thể nào tiếp cận được người hầu Võ Thần.
Cuối cùng thì...
Lâm Chính cũng đã bị tổn thương, và một đường kiếm chém xuống người anh.
Kiếm khí bùng nổ, cơ thể anh lại bay ra nổ bùm bùm và đập mạnh xuống đất.
“Thua thật rồi”, Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng.
Trên người Lâm Chính xuất hiện vô số vết kiếm, từ vai phải lan cho tới bụng trái. Những vết kiếm sâu vô cùng giống như những cái rãnh và máu không ngừng chảy ra.
Rõ ràng là cơ thể anh chẳng khác gì sắp bị chém đứt.
Người hầu Võ Thần cũng kinh ngạc nhìn anh: “Cơ thể cậu có thể đỡ được à? Không tin đấy, xem ra sức mạnh thể xác của cậu cũng không phải dạng vừa mà”.
Người hầu Võ Thần tỏ ra vui mừng. Rõ ràng là ông ta không ngờ một kẻ Lục Địa Thần Tiên lại có thể mạnh như thế.
“Thôi khỏi, tôi biết cậu là kẻ cứng đầu. Vẫn giống như những gì tôi nói trước đó, tôi sẽ lột da cậu, rút gân cậu để cậu chết không toàn thây”.
Người hầu Võ Thần mỉm cười bước tới. Thanh kiếm trên tay ông ta chĩa xuống với sát khí hừng hực.
Đúng lúc này thì...Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Ông ta giật mình ngẩng đầu nhìn. Thì thấy trên đỉnh đầu mình có một đám mây đen cực lớn với sấm chớp liên hồi.
Ngay sau đó.
Bùm...
Luồng sét điên cuồng đánh xuống người ông ta.