“Con đang nói gì vậy hả?”
Cầm Hoạ Phiêu Bạc tức giận nói.
Nhưng dường như Cầm Kiếm Nữ đã cam chịu số phận.
Cô ta chán nản đẩy chú hai và cô tư bên cạnh ra, trên môi nở nụ cười buồn bã.
“Bố, bố cho rằng mình rất thông minh à? Bố cho rằng bố có thể sống, khi dựa vào cầu xin và khuất phục sao?”
“Bố sai rồi, sai hoàn toàn…”
Cầm Kiếm Nữ khàn khàn giọng nói, hai mắt vô hồn.
“Con có ý gì?”
Vẻ mặt Cầm Hoạ Phiêu Bạc hơi mất tự nhiên.
“Bố, bố không nghe thấy Lâm Chính nói gì với con sao? Con hỏi anh ta, chúng ta có thể làm bạn nữa không, anh ta nói, không phải anh ta không muốn, mà là không thể! Bởi vì anh ta biết sau khi thả mọi người đi, mọi người nhất định sẽ đối phó với anh ta, con đoán hẳn anh ta đã đoán được mọi người sẽ dùng cơ thể của người hầu Võ Thần đến nhận tội với Võ Thần đại nhân với mục đích sống sót... anh ta đã đoán được mọi chuyện rồi!”
“Đoán được thì sao? Cậu ta có thể mạnh hơn Võ Thần sao? Chuyện này Võ Thần đại nhân sẽ ra mặt, vẫn là câu nói kia, nếu con bảo bố lựa chọn giữa Võ Thần và Lâm Chính, bố sẽ chọn Võ Thần đại nhân, con cho rằng thế gia Cầm Kiếm có thể là đối thủ của Võ Thần đại nhân sao?”
Cầm Hoạ Phiêu Bạc hầm hừ.
“Không phải bố không có lựa chọn khác, bố có thể lựa chọn rời khỏi long mạch dưới lòng đất, dẫn theo người trong tộc đi thật xa, nhưng bố không bỏ được tất cả mọi thứ của nơi này, không bỏ được hoàn cảnh thuận lợi và địa vị độc tôn…”
Cầm Kiếm Nữ giống như cái xác biết đi, xoay người bỏ đi.
“Thế gia Cầm Kiếm xong rồi… hoàn toàn xong rồi…”
"Lần sau Lâm Chính sẽ không bỏ qua cho mọi người đâu...”
"Tất cả mọi người đều sẽ chết... tất cả mọi người...”
Cô ta vừa đi vừa nỉ non, một thân một mình, càng lúc càng xa.
Vẻ mặt Cầm Hoạ Phiêu Bạc lạnh lùng nhìn chằm chằm con gái, trong mũi phát ra tiếng hừ nặng nề.
“Anh cả, ơ…”
Cầm Hoạ Hải dè dặt nói.
“Đừng để ý đến nó! Con bé càng ngày càng không ra gì!”
Cầm Hoạ Phiêu Bạc hầm hừ.
“Ồ”, Cầm Hoạ Hải gật đầu, do dự một lát, nhưng không nhịn được nói: “Nhưng anh cả, con bé Tình Nhi nói cũng có lý, như theo tên họ Lâm kia nói, cậu ta dự đoán được chúng ta sẽ đi tìm Võ Thần... hơn nữa như cậu ta nói, có lẽ lần sau cậu ta sẽ không tha cho chúng ta, cậu ta tự tin như vậy, có khi nào có biện pháp đối phó với Võ Thần rồi hay không?"
“Có biện pháp đối phó với Võ Thần? Ha ha, chú tin không?”
Cầm Hoạ Phiêu Bạc cười khinh thường, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.
Cầm Hoạ Hải mở miệng, nhưng không dám trả lời.
Mặc dù Lâm Chính giết người hầu của Võ Thần, áp chế thế gia Cầm Kiếm đến mức không thở nổi, nhưng không đủ chứng minh cậu ta có thể đối phó với Võ Thần.
Nếu Võ Thần ra tay, sợ rằng chỉ cần động một ngón tay, những người này sẽ tan thành mây khói.
Nếu nói thực lực của Lâm Chính vượt qua bọn họ hai ba cấp, vậy thì bảy Võ Thần chí ít cũng phải bắt đầu từ cấp thứ mười ...
Phải biết rằng, long mạch dưới lòng đất lưu truyền một câu nói:
Trước mặt Võ Thần, chúng sinh đều như con kiến!
“Không cần lo lắng, quay về Phiêu Diểu Thành, đóng quan, khiêng quan, khóc tang, mặc đồ tang, đi gặp Võ Thần!”
"Rõ!"
Mọi người hô lên.
Người của thế gia Cầm Kiếm lập tức chuẩn bị quay về Phiêu Diểu Thành.
Đêm hôm đó, đội ngũ đưa tang khởi hành về Phiêu Diểu Thành, dọc đường rải tiền giấy, khóc lóc sướt mướt, khiêng thi thể người hầu Võ Thần ra khỏi thành trì.
Mọi người trên đường đều kinh ngạc, chăm chú nhìn.
Cầm Kiếm Nữ một mình ngồi quỳ trước cổng thế gia Cầm Kiếm, vẻ mặt trống rỗng, trái tim tan nát...