TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4674 KHÔNG CÒN HY VỌNG CỨU SỐNG...”

Lối vào long mạch dưới lòng đất.

Hai tay Tửu Ngọc chắp sau lưng, đi qua đi lại trước tảng đá lớn.

Ông ta đã ở đây chờ suốt một ngày, vẫn chưa thấy Lâm Chính xuất hiện.

“Không có chuyện gì xảy ra với đại nhân chứ?”

“Phải làm sao đây? Nếu có chuyện gì xảy ra với vị đại nhân đó thì trời đất rộng lớn này có nơi nào cho mình dung thân đây?”

Trong lòng Tửu Ngọc nóng như lửa đốt, lẩm bẩm, chuẩn bị xoay người đi vào Phiêu Diểu Thành, tìm Lâm Chính.

Nhưng ông ta vừa xoay người, đã thấy một bóng đen đang đứng trước mặt.

"Ai?"

Tửu Ngọc kêu lên, lập tức rút vũ khí.

“Tôi đây, đừng ngạc nhiên”.

“Đại nhân? Cuối cùng cậu cũng đến rồi!"

Khi Tửu Ngọc nhìn thấy rõ người đến là Lâm Chính, nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy.

Ông ta nhìn từ trên xuống dưới, sau đó đi vòng quanh Lâm Chính.

"Nhìn gì vậy?"

Lâm Chính hơi buồn cười hỏi.

“Đại nhân, cậu không sao chứ?”

"Tôi có thể có chuyện gì chứ?"

“Không sao là tốt, tôi đợi ở đây, tôi có nói chuyện với vài người qua đường, họ nói hình như cậu được đưa vào danh sách treo thưởng, còn bị cao thủ nhận đơn… bây giờ xem ra, người được gọi là cao thủ đó chẳng qua chỉ có vậy mà thôi! Căn bản không phải đối thủ của cậu!”

Tửu Ngọc cười nói.

“Cũng ổn, chủ yếu là vì tôi có mấy món bảo bối bảo vệ tính mạng!”

Lâm Chính cười nói.

“Cũng may lần này nhờ có Từ Chính, không ngờ sản phẩm công nghệ cao do đội của anh ta phát triển có thể mang đến bất ngờ như vậy, nếu không có mấy bảo bối này, e rằng một người hầu Võ Thần đã đủ đối phó rồi”.

Chiếc áo tàng hình thần kỳ thì không cần nói nhiều nữa, sợi cắt kim loại quang học lượng tử có thể dễ dàng chém đứt thanh đao dày cũng khiến người ta vô cùng chấn động.

Sau này trở về, nhất định phải đưa nhiều kinh phí hơn cho Từ Chính, chiêu mộ thêm nhân tài, tiếp tục phát triển những trang bị đặc biệt này.

Nhưng vào lúc này.

Soạt!

Tửu Ngọc đột nhiên ngồi phịch xuống đất, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Ông sao thế?”

Lâm Chính tò mò hỏi.

Cả người Tửu Ngọc run lên, há miệng nói: “Không phải, Lâm đại nhân, cậu vừa mới nói…nói đủ đối phó ai cơ?”

“Người hầu của Võ Thần!”

Lâm Chính nói.

“Người… người hầu Võ Thần?”

Tửu Ngọc như cắn phải lưỡi, run rẩy nói: "Cậu... chắc chắn là người hầu Võ Thần chứ?"

“Còn sai được sao, người của thế gia Cầm Kiếm cũng ở đó, tôi có thể nhận sai, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không nhận sai”.

Lâm Chính cười nói.

Tửu Ngọc sửng sốt, sau đó run rẩy hỏi: "Vậy... người hầu Võ Thần... sao... sao rồi?"

“Chết rồi, bị tôi đốt thi thể, không thể cứu sống”.

Lâm Chính nói.

Phù!

Lúc này hai chân Tửu Ngọc duỗi ra, sợ hãi ngất lịm.

“Này? Ông không sao chứ?”

Lâm Chính vội vàng bóp nhân trung, rồi xoa thái dương.

Phải mất một lúc lâu Tửu Ngọc mới tỉnh lại.

Ông ta tóm lấy tay Lâm Chính, vội vàng nói: “Lâm đại nhân, chúng ta không thể ở đây nữa, chạy! Chạy mau…”

"Chạy?"

“Cậu giết người hầu Võ Thần, chắc chắn Võ Thần sẽ không tha cho cậu! Chạy! Chạy mau!”

"Nhưng tôi còn chưa làm xong việc, sao có thể cam tâm rời đi như vậy? Huống chi, nếu Võ Thần muốn tiêu diệt tôi, dù tôi rời khỏi long mạch dưới lòng đất, ông có thể đảm bảo ông ta sẽ không đuổi đến vực Diệt Vong để giết tôi chứ?"

Lâm Chính lắc đầu, cười nói: "Không tránh được, chỉ có thể đối mặt!"

“Cậu điên rồi sao? Cậu lấy gì ra để đấu với Võ Thần? Đó là một trong bảy người mạnh nhất của long mạch dưới lòng đất!"

Tửu Ngọc gần như gầm lên.

“Không đấu lại thì có thể tránh, chỉ cần không chết thì cuối cùng cũng sẽ có giờ phút chiến thắng”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Tửu Ngọc ôm mặt khóc lóc, có vẻ như đang rất sợ hãi.

“Được rồi, đừng khóc, Tửu Ngọc, tôi muốn ông hộ pháp giúp tôi, tôi muốn bế quan mấy ngày”.

"Bế quan?"

“Ừ, tìm một ngọn núi giúp tôi trông chừng, ngọn núi kia cũng không tồi!”

Lâm Chính chỉ vào ngọn núi thấp cách đó không xa, đi thẳng đến.

Chân của Tửu Ngọc mềm nhũn.

Nhưng việc đã đến nước này, ông ta còn có thể làm gì?

“Rốt cuộc tôi đã chọc vào ai thế? Sao lại xui xẻo như vậy!”

Tửu Ngọc đau đớn chửi rủa, giậm chân, chỉ đành bước theo.

Trong một toà cung điện nguy nga lộng lẫy.

Một bóng người mặc áo giáp vàng, sau lưng là chiếc áo choàng màu đỏ chậm rãi bước ra.

Mười hai người cả nam lẫn nữ có khí tức đáng sợ, đứng hai bên người này.

Mười hai người đều mặc áo choàng, nhưng áo giáp trên người đều là màu bạc, ai ai cũng có dáng vẻ hiên ngang, khí chất ung dung bất phàm.

Nhưng điều đáng sợ hơn là khí tức của bọn họ.

Chỉ mới đến gần, đám người Cầm Họa Phiêu Bạc đã có thể cảm nhận được một loại cảm giác bí bách, càng đến gần, càng cảm thấy khó thở.

Đến khi tới gần, mọi người không kiềm chế được nữa, lần lượt quỳ xuống, cố gắng hít thở.

Người của thế gia Cầm Kiếm đều khiếp sợ, trên mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, không dám ngẩng đầu.

Cầm Họa Phiêu Bạc chống đỡ cơ thể, cao giọng nói: “Tội nhân Cầm Họa Phiêu Bạc, dẫn theo toàn thể thế gia Cầm Kiếm, nhận tội với Võ Thần đại nhân, Cầm Họa Phiêu Bạc không thể bảo vệ người hầu của đại nhân khiến ông ấy mất mạng, đây là tội không thể tha, xin Võ Thần đại nhân ban tội!”

Lời này vừa dứt, mọi người đều dập mạnh đầu xuống đất.

Bóng người mặc áo giáp vàng hờ hững liếc nhìn quan tài, từ đầu đến cuối không nhìn đám người đang quỳ dưới đất.

Chỉ thấy người đó khẽ giơ tay lên.

Bùm!

Quan tài gỗ chắc dày nổ tung ngay tại chỗ.

Một xác chết cháy đen mặc quần áo mới bị rơi ra ngoài.

Bóng người đó cách không trung nhấc bổng cái xác lên.

Xác chết cháy đen bay tới, lơ lửng ở trước mặt.

Bóng người áo giáp vàng quan sát một lát, mặt không biểu cảm nói: "Dị hỏa?"

“Đúng vậy... đúng vậy, sau khi ông ấy chết, tên khốn kia đã dùng dị hỏa thiêu hủy, không còn hy vọng cứu sống...”

Cầm Họa Phiêu Bạc ôm đầu đau khổ nói: “Đại nhân, tôi có tội, là tôi đã hại người hầu của đại nhân, xin hãy trừng phạt tôi... hu hu...”

Đám người thế gia Cầm Kiếm đều khóc ra tiếng, đau đớn như sắp chết.

Nhưng giây tiếp theo.

Phụt.

Xác chết cháy đen của người hầu Võ Thần bất ngờ phát nổ.

Mọi người lập tức ngừng khóc, vô cùng chấn động.

“Chết một con chó thì tôi không quan tâm lắm, tôi chỉ muốn biết một chuyện”.

Bóng người đó nhìn Cầm Họa Phiêu Bạc, trên mặt không biểu cảm.

Cả người Cầm Họa Phiêu Bạc run lẩy bẩy, vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Đại nhân muốn biết chuyện gì?"

“Trước khi người đó giết con chó của tôi, hắn có biết... con chó này là của tôi không?”

“À...biết...”

"Vậy là được rồi!"

Bóng người đó bình tĩnh nói: "Người đó... là ai...?"

Đọc truyện chữ Full