Thiên Tiêu Thành và Phiêu Diểu Thành nằm ở hai hướng ngược nhau.
Muốn đến Khinh Liên Cung thì phải đi qua Thiên Tiêu Thành, dọc đường đi còn phải xuyên qua khu vực đại năng treo thưởng bá chiếm.
Long mạch tuy nằm dưới lòng đất, nhưng diện tích không hề nhỏ.
Rất khó để tưởng tượng rốt cuộc nơi này do ai tạo ra.
Lâm Chính không định nán lại Thiên Tiêu Thành mà đi thẳng qua.
Nhưng vừa vào thành, những lời bàn tán liền bất giác lọt vào tai Lâm Chính.
"Này, anh nghe nói gì không? Có người tên Lâm gì đó đã giết người hầu của Võ Thần, Võ Thần nổi giận, định đích thân đi giết người này!".
"Cái gì? Có người dám chọc vào Võ Thần đại nhân? Hắn điên rồi sao?".
"Tôi không dám nói bừa, chuyện này đã đồn khắp nơi, ai mà chẳng biết".
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".
"Không biết nữa, nghe nói là có liên quan đến thế gia Cầm Kiếm ở Phiêu Diểu Thành! Do chọc giận Võ Thần đại nhân, hiện giờ các đại năng treo thưởng ở 17 điểm treo thưởng đã liệt người kia vào mục tiêu treo thưởng hàng đầu, thậm chí ngay cả đại sảnh treo thưởng cũng tự động đưa hắn lên vị trí số một, ghê thật đấy!".
"Hả? Tại... tại sao lại làm vậy?".
"Để nịnh bợ Võ Thần đại nhân chứ sao! Những lệnh treo thưởng này đều yêu cầu bắt sống để dâng cho Võ Thần đại nhân! Bao nhiêu người muốn móc nối quan hệ với Võ Thần đại nhân mà không được, bây giờ bỗng lòi ra một tên chán sống dám khiêu khích Võ Thần đại nhân, sao bọn họ có thể bỏ lỡ cơ hội chứ? Anh nghĩ mà xem, nếu được Võ Thần đại nhân ban thưởng hoặc chỉ điểm một chút thì chẳng phải một bước lên trời?".
"Trời ơi, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này được! Nếu có thể bắt được kẻ đã đắc tội với Võ Thần đại nhân, rồi đến lĩnh thưởng, thì chúng ta cũng được đổi đời".
"Đúng vậy!".
"Rốt cuộc người kia tên là gì?".
"Hình như tên là... Lâm Chính!".
Những lời bàn tán vụn vặt không ngừng lọt vào tai.
Cô gái một mắt nghe thấy thế cũng nhíu mày.
"Không ngờ trên đời này vẫn còn kẻ chán sống hơn anh, dám chọc vào cả Võ Thần đại nhân! Đúng là chuyện lạ nào cũng có thể xảy ra!".
Cô gái một mắt nói đầy châm chọc.
Lâm Chính chỉ cười, không nói gì.
Xem ra mọi chuyện đúng như dự liệu của anh, thế gia Cầm Kiếm vẫn chạy tới đầu hàng Võ Thần.
Như vậy thì lần sau giết chóc thế gia Cầm Kiếm, anh cũng không còn gì phải kiêng dè nữa.
Cầm Kiếm Nữ, xin lỗi cô.
Lâm Chính thở hắt ra, nhón một cây châm bạc đâm vào mặt, khiến dung mạo thay đổi một chút.
"Anh làm cái gì vậy?".
Cô gái một mắt phát hiện ra hành động của Lâm Chính, không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Cô tên là gì?".
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
"Sao tôi phải nói cho anh biết?".
Cô gái một mắt hừ mũi nói.
"Chẳng phải cô hỏi tôi đang làm gì sao? Muốn biết câu trả lời không?".
Cô gái một mắt sửng sốt, cảm thấy hơi khó hiểu, cô ta suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: "Tôi tên Ngự Bích Hồng!".
"Tên hay", Lâm Chính gật đầu.
"Rồi sao nữa?".
"Tôi... tên là Lâm Chính!".
Mấy chữ đơn giản thốt ra từ miệng anh.
Cơ thể Ngự Bích Hồng run bắn lên, ngoảnh phắt lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông ở phía sau.
"Bây giờ cô đã biết tại sao tôi phải dịch dung rồi chứ?".
Lâm Chính cười nói.
Cô gái một mắt nuốt nước bọt, sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.
Cô ta đã bao giờ nghĩ người đàn ông phía sau mình lại ngông cuồng như vậy chứ?
Khinh Liên Cung là cái thá gì?
Đó là sự tồn tại mà ngay cả Võ Thần cũng dám chọc vào!
"Anh là người điên cuồng nhất mà tôi từng gặp!".
Một lát sau, cô gái một mắt nhỏ giọng nói.
Giọng nói khô khốc.
"Tôi không điên cuồng".
Cô gái một mắt hơi ngoảnh sang nhìn anh.
"Là thế giới này... khiến tôi điên cuồng!", Lâm Chính bình thản đáp.