Tuy đã dịch dung nhưng vẫn gặp không ít rắc rối.
Do có Võ Thần nên một nửa long mạch dưới lòng đất đều đang truy nã Lâm Chính.
Để càng lâu thì càng bị truy nã gắt hơn.
"Này, đứng lại!".
Hai người đang định đi qua khu vực trực thuộc của một đại năng treo thưởng, thì bị bảy tám người võ trang đầy đủ chặn lại.
"Có chuyện gì sao?".
Lâm Chính cười hỏi.
"Sao hai người các cậu lại ngồi chung một ngựa?".
Một người đàn ông tai to mặt lớn, để râu quai nón liếc mắt nhìn hai người, lên tiếng hỏi.
"Đại nhân, vợ tôi không biết cưỡi ngựa, nên tôi ngồi cùng cô ấy, không có vấn đề gì chứ?", Lâm Chính cười đáp.
Ngự Bích Hồng nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nhưng vẫn không nói gì.
"Không biết cưỡi ngựa? Nhìn tu vi của cô ta có vẻ không thấp mà".
Người đàn ông râu quai nón liếc mắt nhìn đôi tay đầy vết chai của Ngự Bích Hồng, rõ ràng là do luyện kiếm trong thời gian dài, không khỏi nhíu mày.
"Vâng, vợ tôi thực lực đúng là không tệ, nhưng cô ấy sợ độ cao, lần nào cưỡi ngựa cũng bị ngã, nên tôi cưỡi cùng cô ấy".
Lâm Chính cười đáp.
"Còn có chuyện như vậy sao?".
Người đàn ông râu quai nón cảm thấy rất kỳ lạ, đưa mắt nhìn Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng thầm nghiến răng, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng, nhưng lúc này hai cánh tay cô ta không thể động đậy, chẳng khác nào bị Lâm Chính uy hiếp, đương nhiên không thể nói được gì.
Nhưng vào mắt người đàn ông râu quai nón thì vẻ mặt này của cô ta lại giống như bị người ta vạch trần điểm yếu.
Hắn đã tin bảy tám phần.
"Đúng là thế giới rộng lớn, chuyện lạ nào cũng có".
Người đàn ông râu quai nón bình thản nói: "Cậu xuống đây".
"Tôi á?", Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
"Đúng, chúng tôi cần kiểm tra xem cậu có dịch dung không".
Người đàn ông râu quai nón bình thản đáp.
Lâm Chính sửng sốt.
Ngự Bích Hồng đanh mắt nhìn Lâm Chính, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Lâm Chính đã dịch dung trước mặt cô ta, lần này để xem anh thoát kiểu gì?
Nếu Lâm Chính xảy ra tranh chấp với những người này, thì cô ta sẽ có cơ hội bỏ trốn.
"Để tôi rời khỏi đây về bẩm báo với chủ nhân, xem anh thoát kiểu gì?".
Ngự Bích Hồng thầm nhếch môi.
Bây giờ Lâm Chính đã là đối tượng truy nã của Võ Thần, nếu nói chuyện này với chủ nhân, để chủ nhân ra tay bắt Lâm Chính, nói không chừng chuyện kia sẽ có bước ngoặt.
Đây là công lớn đấy!
Ngự Bích Hồng nghĩ đến đây liền trở nên kích động.
"Kiểm tra đi".
Chỉ thấy Lâm Chính bất ngờ xoay người xuống ngựa, đi về phía người đàn ông râu quai nón.
Hắn chìa tay ra vuốt mặt Lâm Chính, sau đó lại lấy châm bạc đâm vào mặt anh.
Mất một lát như vậy.
"Được rồi, các cậu đi đi".
Người đàn ông râu quai nón phẩy tay.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, xoay người lên ngựa.
Ngự Bích Hồng ngẩn người.
"Vậy là xong sao?".
Cô ta không khỏi kêu lên.
"Sao? Còn muốn kiểm tra thế nào nữa?".
Người đàn ông râu quai nón nhíu mày, bất mãn nhìn cô ta.
"Không phải, các anh... các anh không kiểm tra kĩ càng sao?".
Ngự Bích Hồng vội nói.
"Ơ, con nhãi này, cô đang nghi ngờ y thuật của tôi sao? Cô có đi không hả? Không đi tôi bắt các cô ở lại!".
Người đàn ông râu quai nón nổi giận, xắn luôn tay áo lên, hùng hổ mắng mỏ.
"Kìa anh, kìa anh, đừng tức giận, đầu óc vợ tôi không được bình thường lắm".
Lâm Chính vội vàng khuyên nhủ, sau đó kéo cương, thúc ngựa chạy đi.
"Mẹ nó chứ!".
Người đàn ông râu quai nón nhổ nước bọt, cũng chẳng buồn quan tâm đến hai người nữa.
Rời khỏi điểm treo thưởng, vẻ mặt Ngự Bích Hồng vẫn rất kỳ quái.
Cô ta không ngờ thuật dịch dung của Lâm Chính lại đáng sợ như vậy, kiểm tra mà vẫn không phát hiện ra.
"Sao anh lại làm được?".
Ngự Bích Hồng lạnh lùng hỏi.
"Sao? Khiến cô thất vọng à?".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.