TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Quyển 2 - Chương 24: Mĩ Nữ Đích Truy Sát

Dịch: Yusan

Đặc biệt là lúc ở trong khách sạn toàn thân thiếu nữ tỏa ra khí lạnh, cả người Độc Cô Bại Thiên phát sốt. Lúc đó gương mặt thiếu nữ lạnh như sương, lạnh đến run người. Trong lòng Độc Cô Bại Thiên rung động, khí tức này quen quen, không lẽ là … … Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công. Hắn chửi thầm trong lòng: mẹ nó, lại là người của Lạc Thiên cung, ta làm sao mà lại xui thế này. Sao cứ gặp phải môn phái này vậy.

“Ngươi, ngươi là đồ vô sỉ, ta không cần biết ngươi là ai, cũng không cần biết ngươi cố tình hay vô tình, ngươi đã mạo phạm đến ta, ngươi cần phải trả giá.” Nói xong thiếu nữ đưa kiếm chỉ vào Độc Cô Bại Thiên.

Độc Cô Bại Thiên đối với Lạc Thiên cung vốn không có hảo cảm gì, bâ giờ lại thêm thiếu nữ băng lãnh không thèm phân biệt phải trái đã tức giận này. Mặt không biểu tình nói: “Rốt cuộc muốn gì đây, ngươi mới bỏ qua cho ta?”

“Tự hủy cặp mắt, phát thệ không nói ra sự việc hôm nay.”

Độc Cô Bại Thiên tức giận nhưng lại cười nói: “Ha Ha… … điều kiện của ngươi thật tốt lành đó, tự hủy cặp mắt, bằng vào cái gì chứ?” Hiện giờ hắn thật sự hận người của Lạc Thiên cung, những người này mỗi người đều “man rợ”. Hắn nhờ lại lúc giáo huấn Ngân Nhiêm và Lục Phong, định bụng giáo huấn thiếu nữ này một trận luôn. Nhưng mà nhìn thấy thiếu nữ như thiên tiên, trong lòng có cảm giác thương hoa tiếc ngọc nên không nhẫn tâm ra tay.

“Dựa vào cây kiếm trong tay ta.” Nói xong thì hàn quang như lũ đổ vào hắn, hàn khí lẫm liệt trong thân kiếm phát ra thành một màn sương, trong không khí phát ra tiếng “xích xích”.

Da đầu Độc Cô Bại Thiên ngứa ngáy, hắn thật không ngờ công lực của thiếu nữ cao minh đến dường này, có phần vượt trội hơn Ngân Nhiêm đạo nhân. Hắn liền lách người né tránh, rút trường kiếm trên người ra. Đây là thời khắc kiểm nghiệm thành quả của một tháng khổ tu, sử dụng kiếm pháp trong Kinh Thiên quyết.

Hai đạo hàn quang gặp nhau tại không trung, lại nhanh chóng phân khai.

“Không ngờ tên vô sĩ này cũng có chút bản lĩnh, vậy càng không thể tha thứ.”

“Ai cần ngươi tha thứ, ngươi nghĩ mình là ai? Không phải ta đã nhìn thấy thân thể ngươi rồi sao, muốn ta không nói ra à. Ta sẽ nói cho toàn thiên hạ biết, Lạc Thiên cung có một thiếu nữ trước mặt ta cởi hết quần áo ra, vóc dáng vô cùng hoàn… …”

“Á… … ta giết ngươi” thiếu nữ nói xong liền xông thẳng vào hắn.

Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy mục đích đã đạt được, thiếu nữ đã mất đi vẻ lãnh tĩnh, tâm trạng bình thường, chắc là con nít mới xuất đạo đây mà.

Cây kiếm trong tay tuyệt sắc thiếu nữ cuộn lên một trận gió tuyết đánh tới hắn, Độc Cô Bại Thiên vận khởi Minh Vương Bất Động, trước tiên lách người né kiếm sau đó quét kiếm vào eo nàng. Hai người di chuyển nhanh chóng, nam tử cao lớn khôi vĩ, kiếm pháp cương mãnh vừa khing linh phiêu dật. Mữ tử xinh đẹp vô song, bảo kiếm múa lên tạo thành một màn vụ khí như tiên nữ hạ phàm.

Độc Cô Bại Thiên càng đánh càng sợ hãi, một tháng nay công lực của hắn đột phi mãnh tiến, lên hẳn một tầng khác thế mà đối diện đánh với thiếu nữ này mỗi lúc một cật lực. Thiếu nữ này còn lợi hại hơn cả Ngân Nhiêm. Trong không trung, không khí ngày càng lạnh, chung quang ba trượng toàn là hoa tuyết, 10 trượng thì sương mù dày đặc.

Hắn không thể nhịn được nữa, hắn đặc biệt thấy uất ức, võ công vừa mới có thành tựu, đã gặp một đối thủ lợi hại. Không cho hắn cơ hội trổ tài mà, trong lòng hết dức buồn bực, nhất là trận đánh này không có giá trị gì.

“Khoan đã, ta không đánh nữa. Chết lạnh mất, quá lạnh.” Nói xong nhanh chóng thoái lui, vung vẩy hai tay.

Mỹ nữ bước lên, mặt đầy nộ khí: “Ngươi muốn tự hủy cặp mắt phải không?”

“Sợ ngươi à, không có đâu. Ngươi không hỏi xem ta là ai, vì sao ta biết ngươi là người của Lạc Thiên cung.”

“Ngươi là ai?”

Độc Cô Bại Thiên ngần ngừ một chút rồi nói: “Độc Cô Bại Thiên.” Một tháng nay hắn không bước ra giang hồ, muốn từ phản ứng của thiếu nữ xem Lạc Thiên cung định đối phó với mình ra sao.

“Là ngươi.” Thiếu nữ lộ vẽ sững sờ, rồi nói tiếp: “Ta hạ sơn là vì ngươi đó, quả là đi mòn đế giày không thấy, lại tìm thấy không tốn chút công phu nào. Làm mù hai mắt ngươi rồi ta sẽ mang ngươi lên gặp cha ta.”

“Lão đầu của ngươi là ai?”

Thiếu nữ tức giận định động kiếm nữa. Độc Cô Bại Thiên cản lại nói: “Lệnh tôn là ai, đáo để là ai mà có phúc khí quá, có được người con gái như thế này?”

Thiếu nữ hừ một tiếng nói: “Ngươi không cần võ mông ngựa, ta là người ân oán phân minh. Chúng ta nắm được tin tức chính xác rồi, chung vu việc của ngươi và sư thúc là do sư thúc sai trước, mời ngươi lên núi cũng không có ý gì, chỉ là cha của ta muốn xem cửu chuyển thần công của ngươi thôi.”

Độc Cô Bại Thiên đã lờ mờ đoán ra phụ thân nàng có khả năng là Lạc Thiên cung chủ, mở miệng nói: “Vì sao muốn xem công pháp của ta?”

Thiếu nữ cười lạnh nói: “ngươi sao lại không biết chứ, hiện tại Thanh Phong đế quốc đều biết đại danh của ngươi. Tự sang tạo Cửu Chuyển thần công phá trấn sơn tuyệt học Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên công của Lạc Thiên cung, trong mắt mọi người trở thành kì tài.”

Độc Cô Bại Thiên nghe xong liền minh bạch, người Lạc Thiên cung còn biết lý lẽ, hoàn toàn minh bạch sự tình nên không tìm hắn trả thù. Nhưng lại để tâm chuyện người giang hồ cho rằng Cửu Chuyển thần công phá được Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên công. “Ra vậy, ta cũng có chút danh khí nhỉ?”

Thiếu nử nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn nói: “Ngươi không biết à? Nhưng bất quá ta thấy ngươi cũng chỉ có vậy, chỉ là đồ háo sắc hạ lưu.”

Độc Cô Bại Thiên phẫn nộ nói: “đầu tiên, ta không biết mọi chuyện phát sinh tronh 1 tháng nay, ta ở lại trên núi luyện công, vừa mới ra ngoài lại. Thứ hai, ta không phải là đồ háo sắc. Ta háo sắc ngươi khi nào, nếu ta thật sự cùng ngươi xảy ra chuyện gì như ngươi nói đó, ta không để tâm. Nhưng rõ rang không có chuyện gì… …”

Thiếu nữ không nghe nữa, dùng kiếm chém xuống, hai người lại đánh tiếp. Độc Cô Bại Thiên càng đánh càng sợ, thiếu nữ này không hổ là con gái của Lạc Thiên cung chủ, tu vi hết sức thâm hậu. Làn sương mù màu bạc từ trong bảo kiếm phát ra, phát xuất ra từng sợi tơ kiếm khí khiến hắn phải né tránh liên tục. Hắn uất ức hết sức, nguyên bổn công lực đại tiến, có thể uy phong một lần, không thể ngờ vừa xuống núi đã gặp kình địch rồi.

Hắn không để ý liền bị một đạo kiếm khí đánh trúng trường kiếm, trường kiếm lập tức bị gãy làm hai. Hắn chuyển thân bỏ chạy, trong tay không có vũ khí thì sao có thể là đối thủ của thiếu nữ, nên hắn chọn cách bỏ chạy. Hắn luôn là người bị động, bởi công lực của thiếu nữ này thật cao thâm, thứ hai hắn lại không có sát khí trong lòng, nen không muốn cùng đối phương quyết sinh tử.

Thiếu nữ đuổi theo sát nút: “ngươi là đồ hư danh quả là nhu nhược, quỷ chết nhát, sắc lang, đứng lại cho ta.”

Trong lòng Độc Cô Bại Thiên ngứa ngáy, bị người ta truy sát phía sau, nhưng lại không dám đứng lại.

Đọc truyện chữ Full