Dịch: Deviouslove
Độc Cô Bại Thiên mắng thầm: “Mẹ nó chứ, tức chết thôi, có xơ múi được tí gì đâu. Ngươi đuổi đi, khinh công của ta quyết không kém hơn ngươi.”
Khổ tu một tháng trong núi, khinh công chính là thứ khiến hắn tự hào nhất. Chủ yếu vì hắn không có lòng tin với võ công của mình nên bất đắc dĩ phải luyện môn bảo mệnh cho tốt, tiếc rằng khinh công của thiếu nữ không tệ, đuổi sát nút, thủy chung vẫn giữ vững cự li khiến hắn có cảm giác bị áp bức, hai chân mọc cánh, chạy như bay.
Người qua đường chỉ cảm giác một làn gió thoảng qua bên mình, căn bản không nhìn rõ nhân ảnh. Càng chạy Độc Cô Bại Thiên càng kinh hoảng, chạy không thoát, đánh không lại, đúng là khó chịu vô cùng. Rốt cuộc hai người cũng đến một vùng hoang dã vắng người, hắn dừng lại, thở hào hển: “Hộc…hộc…mĩ nữ cô không mệt sao?”
Khuôn mặt thiếu nữ cũng đỏ lựng, hơi thở gấp rút, vẻ đẹp trở nên kinh tâm động phách, “tên khốn ngươi chạy nữa đi.”
“Không chạy, không chạy nổi nữa.”
Hai người lại đấu tiếp, Độc Cô Bại Thiên dùng chưởng đấu với kiếm, vất vả hơn nhiều. Vụ khí dày đặc cuốn theo hoa tuyết phất phới vây hắn lại, kiếm quang lấp lánh, không rời khỏi những chỗ yếu hại trên mình hắn.
“Xú tiểu tử, ngươi chỉ có chút bản lãnh này, đúng là khiến ta hoài nghi làm sao lại đánh bại được Ngân Nhiêm sư thúc. Thật sự người chỉ có vậy, trong mười chiêu là ta lấy mạng ngươi được rồi.”
“Mẹ kiếp, con nhãi ranh, lão tử nhường ngươi mà thôi, người ta bảo: nam tử không đấu với nữ tử, thế mà không thấy sao?”
“Tên sắc lang ngươi mồm miệng sạch sẽ một chút, nói nhăng nữa ta sẽ cắt lưỡi.”
“Có giỏi cứ việc.”
Hai người vừa đánh vừa đấu mồm mép, “soạt”, mĩ nữ tung xéo ra một cước, đá văng vạt áo trước ngực hắn, để lại một vết máu trên da.
“Ngươi định làm gì, ngực ta không đẹp như của ngươi, muốn xem cứ nói một tiếng, ta cởi cho ngươi xem ngay.”
Mĩ nữ nhớ lại tình cảnh khó coi lúc ở trong khách sạn, kiếm thế càng nhanh hơn, hàn khí ràn rạt khiến nhiệt đột cấp tốc hạ xuống, như trong tiết cuối đông, băng hoa tuyết diệp trong suốt bay đầy trời, cây kiếm trong tay nàng như con rồng bạc uốn lượng quanh mình Độc Cô Bại Thiên.
“Ầm.”
Thiếu nữ tung ra cả kiếm lẫn chưởng, một chưởng đánh trúng ngực khiến hắn thổ máu, gục xuống đất một hồi lâu không bò dậy nổi. Đây không phải lần đầu hắn trúng Lạc Thiên chưởng nhưng lần này không nhẹ như lần đấu với Ngân Nhiêm đạo nhân, từ đầu đến chân hắn đều lạnh buốt, ngũ tạng lục phủ nhộn nhạo hết lên.
Thiếu nữ bước tới, đạp một chân nên lưng hắn, cười lạnh: “Cái gì mà võ học kì tài, mà Cửu Chuyển công pháp, chẳng qua có thế mà thôi.”
“Bỏ chân ngươi xuống.” Độc Cô Bại Thiên thật sự phát nộ, “nha đầu lừa gạt ngươi có gì mà kiêu ngạo, ta luyện võ chưa đầy một năm, ngươi cũng mất ngần ấy sức lực mới đánh bại nổi ta. Nếu ta luyện sớm mấy năm, ngươi lại khao trương được….” Câu nói thốt ra không trọn, mũi kiếm lạnh toát đã kề vào cổ.
“Nói đi, nói tiếp đi.” Giọng nói của thiếu nữ vẫn lạnh lẽo như băng tuyết.
Độc Cô Bại Thiên thực sự thấy mất mặt, bị một nữ nhân dẫm chân lên mình, dẫu nàng ta xinh đẹp cực độ nhưng không nén nổi cảm giác chán ghét trong lòng, nhưng đang bị lép nên đành cúi đầu: “Ngươi bỏ cây kiếm ra xa một chút, nhấc chân cao hơn một tý, hiện tại ta đã là một kẻ trọng thương, ngươi còn sợ gì?”
Thiếu nữ bật cười: “Ngươi, hừ…” Ý của câu nói rất rõ ràng.
Lưỡi kiếm lạnh lùng càng bàn chân xinh đẹp nặng ngàn cân cuối cùng cũng rời khỏi thân thể hắn. Hắn gượng đứng dậy nhúc nhích một chút, cảm giác vùng bụng và ngực đau buốt, toàn thân chìm trong hàn khí.
“Xin hỏi tên của tiểu thư?”
“Lãnh Vũ.”
“Tên hay lắm, cũng giống như người, băng thanh ngọc khiết, thanh tân điển nhã. Lạc Thiên cung chủ họ Lãnh, vậy tiểu thư là thiếu cung chủ?”
“Bớt nói vớ vẩn đi, sắc lang, ngươi tự hủy hai mắt hay là để ta giúp.”
Độc Cô Bại Thiên lùi lại hai bước rồi nói: “Để ta tự mình, ài, không ngờ Độc Cô Bại Thiên ta anh hùng như thế lại đến nước này…” Nói đoạn hắn không còn giữ lại chút gì phong phạm cao thủ, đột nhiên cất bước bỏ chạy, miệng mắng: “Tiểu nha đầu lừa đảo, sớm muộn gì lão tử cũng thật sự xử lí ngươi.” Hắn chạy ngược lại, mục tiêu là dãy núi phía xa, nơi hắn luyện võ gần tháng trời, hắn định lợi dụng hiểu biết địa hình để thoát khỏi mĩ nữ.
Lãnh Vũ điên tiết đến trắng nhợt mặt mày, đuổi sát sau lưng. Độc Cô Bại Thiên cố nén vết thương, liều mạng bỏ chạy. Thoáng sau hai người đã vào vùng núi sâu, hai dải quang ảnh liên tục xuyên qua rừng núi.
Một vạt cổ thụ cao ngất trời hiện lên trước mắt, Độc Cô Bại Thiên thầm hoan hỉ, lao nhanh vào đó. Lúc Lãnh Vũ đến nơi thì hắn đã mất dạng, nàng không tin hắn chạy được bao xa, cẩn thận tìm kiếm, càng không lo hắn tấn công lén bởi nàng tin vào công lực một chưởng của mình, nhưng tìm hết cả vạt rừng vẫn không thấy hắn đâu.
Lúc đó hắn đang trốn trong một cái bẫy ở sau trong rừng, mấy hôm trước chính hắn đào để săn thú, ai ngờ giờ lại phát huy tác dụng che giấu. Phía trên cái bẫy có phủ dây leo mọc trên sườn núi, cộng thêm lá khô, không nhìn kĩ rất khó lòng phát hiện được. Mấy lần Lãnh Vũ đi ngang qua chiếc hố, suýt nữa đạp nhằm, khiến Độc Cô Bại Thiên trốn ở dưới toát mồ hôi lạnh, liên tục điều tiết khí tức nội thể sang trạng thái thai tức.
Nghe tiếng bước chân xa dần, hắn mới thở hắt ra, nhưng vội chế trụ nội tức bởi cảm giác được Lãnh Vũ không phải người đơn giản như vậy. Quả nhiên, thoáng sau đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, hắn thầm rủa: “Đúng là tiểu hồ li giảo hoạt.”
Chỉ nghe Lãnh Vũ lầm bầm: “Đúng là hắn không trốn ở đây, chắc đã chạy xa rồi. Hừ, ta không tin hắn chạy thoát khỏi tay ta.” Tiếng bước lại xa dần.
Độc Cô Bại Thiên vẫn không dám động đậy, yên lặng ngồi dưới hố, không lâu sau lại nghe tiếng bước, thầm nhủ: “Âm hiểm thật, giảo hoạt thật, ngươi cứ việc tìm, lão tử lại ở yên đây.” Lần này tiếng bước biến mất rồi không thấy vang lên nữa, trái tim phấp phỏng của hắn mới thả lỏng ra.
Trời dầm tối, hắn ngồi trong lòng hố không ngừng vận chuyển Minh Vương Bất Động, Kinh Đào Thiên Trọng, Kinh Thiên quyết liệu thương. Lần trước hắn biết Minh Vương Bất Động có đặc tính khắc chế Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công nhưng lần này vô tình phát hiện ba loại công pháp cũng vận chuyển giao nhau tạo thành hiệu quả không ngờ, chỉ mất mấy thời thần đã chữa lành gần nửa vết thương, cứ theo tốc độ này chưa đến sang mai là hắn hoàn toàn bình phục.
Hắn cẩn thận mở lớp dây leo đậy trên miệng hố, nhìn ra ngoài rồi nhanh chóng bò lên. Ra khỏi khu rừng hắn lên một gò đất nhỏ, thình lình phát hiện đằng xa có bóng người nhấp nhoáng, không phải Lãnh Vũ thì ai. Khóe miệng liền nở nụ cười, một kế hoạch “liệp diễm” hình thành trong óc.