Dịch: Cong Tu Bac Lieu
“Tên khốn đáng chết ngươi dám hạ cấm chế với ta, đúng là muốn chết, ồ, không ngờ ngươi biết pháp quyết Bất diệt kim thân, ngươi đúng là vô sỉ, sao dám làm vậy với ta?” Huyết Ma đột nhiên lên tiếng.
Nếu Độc Cô Bại Thiên lơ lửng được chắc giờ cũng sợ hãi đến rơi xuống. Hắn lắp bắp: “Ngươi…ngươi biết ta nghĩ gì sao?”
“Ta khinh, tên tiểu tử dâm tiện ngươi lại có lắm ý nghĩ hạ lưu như vậy thật tức chết ta mất.” Huyết Ma đỏ bừng mặt, hồng quang ẩn hiện trong mắt.
Lần này Độc Cô Bại Thiên sững sờ: “Ngươi…ngươi biết được ta nghĩ gì?”
“Tức chết ta thôi, tên tiểu tử hạ lưu.” Huyết Ma ném mạnh hắn xuống đất.
Tai hắn vang lên tiếng gió, cảm giác đang rớt nhanh xuống, vội ổn định tâm thần, đế cấp thần thức xuất ra.
Huyết Ma đứng trên không kêu thê thảm lao vút xuống chụp cổ áo hắn.
“Ngươi làm gì với ta?”
“Đương nhiên khởi động cấm chế trên mình ngươi.”
“Ngươi…ta giết ngươi.” Mắt Huyết Ma bắn ra hồng quang, nhìn hắn đầy phẫn hận.
“Ban nãy không phải ngươi làm rồi ư? Ném ta lần nữa là xong.”
“Ngươi…”
“Ngươi đã biết pháp quyết Bất diệt kim thân, nên biết chúng ta liền mệnh, ta cũng gieo một trăm linh tám đạo tinh thần ấn ký vào thể nội ngươi, ta chết thì ngươi cũng không sống được, còn ngươi chết thì xin lỗi, ta vẫn sống như thường.” Độc Cô Bại Thiên cười lạnh.
A...” Mắt Huyết Ma đỏ rực, ngửa mặt hú vang, phát ra vạn trượng quang mang, ma khí lan tràn khắp Thiên Ma cốc.
Ma giáo xưa nay coi trọng cường giả, tâm pháp cùng gốc nên đệ tử trong Thiên Ma cốc nhanh chóng nắm bắt được khí tức chí cường chí thịnh của Huyết Ma, đều run run rẩy rẩy, hoảng sợ vô cùng.
Ma diễm rực lên trong cốc, không ai chú ý thấy rằng bức tượng Thiên Ma khẽ run lên.
Tiểu ma nữ Huyên Huyên ngẩng nhìn Huyết Ma trên không, mắt không khỏi lóe ánh sao hâm mộ.
“Oa, tuyệt quá, ta mà bay được có phải tốt không, Tiểu Bạch chết giẫm sao còn chưa hạ xuống để Huyết Ma đưa ta bay đi hai ba vòng.”
Huyết Ma đang liều mạng xung kích một trăm linh tám đạo tinh thần ấn ký, không biết rằng mọi đồ tử đồ tôn đều bò lê bò toài dưới đất.
“A...” Thị rống lên rồi đành bó tay, ma tức như nước triều rút đi, đệ tử ma giáo trong Thiên Ma cốc như đang nằm mộng chợt tỉnh lại.
Thị hét lớn: “Tên khốn ngươi mau giúp ta giải khai cấm chế.”
“Hắc hắc, có thể ư, ta mà giải khai cấm chế cho ngươi là ngươi xé xác ta ngay.” Kỳ thật hắn vốn sợ hãi, Huyết Ma đọc được suy nghĩ thì tất sẽ đọc được cách giải cấm chế. Tuy hắn có thể giết chết đối phương trước khi cấm chế được giải nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ hắn không muốn làm vậy.
Nét ưu thương loáng qua mắt Huyết Ma rồi nhẹ giọng: “Không ngờ sau ngàn năm, Huyết Ma vừa thoát khốn lại mất đi tự do.”
Trong lòng Độc Cô Bại Thiên chợt chua xót, nhẹ giọng: “Chúng ta đi ra đã, có chuyện gì nói sau, ngươi có muốn đệ tử đồ tôn đến hân thưởng ngọc thể chăng?”
Huyết Ma ủ rũ xách Độc Cô Bại Thiên đáp xuống Ẩn Ma cốc.
Tiểu ma nữ Huyên Huyên cao hứng: “Ái chà, Tiểu Bạch đáng chết dám giở trò, oa Huyết Ma tỷ tỷ xinh đẹp quá, Tiểu Bạch tên đại sắc lang này có dám bắt nạt tỷ không? Tiểu Bạch đáng chết có mau quay mặt đi không, không thấy tỷ tỷ còn chưa mặc áo ư?”
Độc Cô Bại Thiên há hốc miệng: “Ngươi… tiểu nha đầu gọi thị là ‘tỷ tỷ’, ta không nghe nhầm chứ?”
Huyên Huyên gõ mạnh lên đầu hắn: “Cần gì ngươi quản, mau cởi áo ngoài ra.”
“Cô không mặc áo ngoài ư?”
“Tên sắc lang, còn muốn ta thoát y hả, ngươi đúng là xấu xa từ đầu đến chân.”
Huyết Ma nhìn tiểu ma nữ với vẻ kỳ quái, với tu vi cao thâm mặc trắc, thị dĩ nhiên nhận ra Huyên Huyên đạt tới đế cảnh, lấy làm kinh ngạc bởi không ngờ còn nhỏ tuổi thế đã đạt tới cảnh giới này, đồng thời hết sức thú vị với cô bé cổ quái đó.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Hắc hắc, tiểu ma nữ nên cẩn thận, vị ‘tỷ tỷ’ của ngươi có thể đọc được ý nghĩ cỉa người khác đấy.”
Huyên Huyên không tính toán đến việc bị hắn gọi là tiểu ma nữ, giật mình lùi lại mấy bước: “A, thật ư?”
Huyết Ma nói: “Muội muội đừng sợ, tỷ tỷ chạm tay phải vào hắn nên mới biết được ý nghĩ, bằng không sao lại biết hắn nghĩ gì trong lòng.”
“À, vậy muội yên tâm rồi, tỷ tỷ thật là đẹp.”
Độc Cô Bại Thiên cơ hồ ngất xỉu, thầm nhủ: “Huyết Ma lại gọi tiểu ma nữ là muội muội, thật…thật là..thái quá. Còn nữa, tiểu ma nữ bình thường vẫn điêu ngoa sao giờ ngoan ngoãn như con nít, câu nào cũng tỷ tỷ, ngọt ngào chết ngươi, ta…không mơ chứ, ma nữ lại đổi tính.”
Rất nhanh, hắn hiểu ra ý đồ của tiểu ma nữ.
Huyên Huyên cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ, có thể dùng tay trái đưa muội bay lên không xem một lần chăng?”
Huyết Ma vừa giận vừa buồn cười, không ngờ cố bé này có mục đích nhờ vả như thế. Bất quá thị thật sự thích Huyên Huyên, nên cười: “Chà, tiểu muội muội, đúng là tinh ranh, được rồi, tỷ đưa muội đi một vòng.” Nhưng có ý đưa tay phải ra.
Tiểu ma nữ giật mình lùi lại.
“Ha ha, muội muội đừng sợ, trêu muội thôi.”
Tiểu ma nữ hồ nghi: “Tỷ tỷ không lừa muội chứ, tay trái có thể thi triển ‘Tha tâm thông’ không?”
Huyết Ma sững người: “Không ngờ tiểu muội muội biết nhiều thế, cả ‘Tha tâm thông’ nữa. Bất quá tỷ tỷ chỉ thi triển được bằng tay phải, tiểu muội muội có biết không?”
“Hắc hắc, mắt muội thi triển được ‘độc tâm đại pháp’, vỏ ngoài của Tha tâm thông’.” Đoạn nàng liếc nhìn Độc Cô Bại Thiên.
Hắn cực kỳ phiền muộn, trước đây ở Vụ Ẩn phong, nàng từng dùng công pháp đó khiến hắn kể hết những chuyện xấu hồi bé.
“Được rồi, tiểu muội nắm cho chắc, lên.” Huyết Ma đưa tay trái nắm lấy eo Huyên Huyên, đưa nàng lên cao.
Hắn than: “Đãi ngộ sao lại ngược nhau thế này, ta cứu thị khỏi thạch thất phong ấn mới được xách cổ áo bay lên cao, nhưng tiểu ma nữ chỉ gọi mấy tiếng tỷ tỷ là được dìu lên.”
Ma giáo chúng nhân đang ngập trong niềm vui thánh cấp cao thủ phá ấn thoát ra, chợt nghe thấy trên đầu có tiếng cười vui, liền cả kinh ngẩng lên.
“Ha ha, hay quá, không ngờ thánh cấp cao thủ khoái hoạt thế này.” Tiểu ma nữ kích động hô to trên không.
Huyết Ma hiển nhiên phi thường yêu mến “tiểu muội muội” này, đưa nàng bay đi bay lại khắp cốc.
“Trời ơi, Huyết Ma lão tổ đang bay, đúng là thần nhân.”
“Đó là thánh cấp cao thủ Huyết Ma lão tổ của ma giáo chúng ta? Đẹp thật.”
“Câm mồm, cẩn thận lão tổ lột da ngươi.”
“A, ta không hoa mắt chứ, không phải tiểu ma nữ đó ư?” Một đệ tử ma giáo hô lên kinh hãi.
“Đúng là thị.”
“Tiểu ma nữ nào?”
“Huynh đệ sao lại cô lậu quả văn như vậy? Quên mất chuyện hai ngày trước tượng Thiên Ma bị khắc hình rùa đen ư, Lý trưởng lão không cẩn thận mắng mấy câu, đang đêm đả tọa vận công thì bị người ta vẽ con cún lên mặt, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.”
“Đúng, hình như là vậy.”
“Cái gì mà hình như, thiên chân vạn xác, đúng là tiểu ma nữ đó làm.”
“Hừ, nhỏ tiếng đi, thánh nữ ở kia kìa.”
“Cái gì, chuyện này liên can gì đến thánh nữ?”
“Huynh đệ không biết cả việc này ư, hiện tại Thiên Ma cốc có ai không biết, nghe đâu tủ quần áo của thánh nữ bị lấy cắp hết, rồi thấy một vài nam đệ tử trong giáo mặc. Biết ai làm không? Là tiểu ma nữ đó, vì thế mà thánh nữ đi gặp cả giáo chủ lẫn các thái thượng trưởng lão trong Ẩn Ma cốc nhưng kết quả vẫn công cốc.”
Một đệ tử ma giáo cười: “Bất quá, việc đó không đến nỗi tệ lắm.”
“Vì sao lại nói thế?”
“Hắc hắc, nghĩ đi, bình thường gặp mặt thánh nữ cũng khó, hiện tại có thể chạm vào y phục, các ngươi nói xem...hắc hắc...”“
Tiếng cười phát ra bày tỏ hiểu ý.
“Nghe nói y phục của thánh nữ lên đến cả ngàn lạng, tiểu ma nữ chuyến này giàu to.”
“Ôi, các sư huynh có tiền chuyến này sẽ được hưởng thụ về tinh thần rồi.”
“Thánh nữ đang kiếm tiền ‘mua lại’, hắc hắc, nghe nói thánh nữ sẽ phá sản mất.”
Toán đệ tử bất lương này đang bàn luận, không ngờ một nữ tử mặt mũi xanh lét đã đứng sau lưng.
“A, thánh nữ!” Một đệ tử bất lương lớn tiếng hô.
Chúng nhân hét lên bỏ chạy, thánh nữ Hoa Vân Tiên vác bảo kiếm lùng sục khắp Thiên Ma cốc, đệ tử ma giáo gào lên liên tục.
Trên có tiểu ma nữ kêu réo, dưới thánh nữ chạy tứ tung, Thiên Ma cốc nháo nhào lên.
Độc Cô Bại Thiên nhìn hai ma nữ trên không, thở dài: “Không ngờ Huyết Ma còn một khía cạnh như thế, ôi, ta nên đối đãi thế nào?” Hắn nhớ lại thần sắc buồn bã của thị lúc ở trên không, một người bị giam trong tối tăm cả ngàn năm, vừa thoát thân lại bị hạ cấm chế, quả khiến người ta đồng tình.
“Tiểu ma nữ bội tín, trước khi giải phong ấn còn nói muốn ép mấy thánh cấp cao thủ làm thủ hạ, hiện tại lại vào hùa với Huyết Ma.”
Thiên Ma cốc rồi cũng yên lặng lại, tiểu ma nữ bay đủ rồi liền theo Huyết Ma vào ở tại Ẩn Ma động.
Độc Cô Bại Thiên hỏi: “Huyên Huyên, cô không thấy mấy lão gia tử ma giáo rời khỏi Ẩn Ma động ư?”
Huyên Huyên tỏ vẻ ngượng ngập: “Hình…hình như không thấy.”
“A, cô muốn nói là… họ vẫn chưa ra?”
“Đúng.”
“Sao cô không bảo đệ tử ma giáo vào thanh lý trong động?”
“Ta bảo họ nơi đó quá nguy hiểm, phải trốn đi cho xa.”
Độc Cô Bại Thiên: “...”
“Vậy không phải càng tốt ư? Cho chúng ở trong đó chịu khổ. Ai bảo bình thường chúng vẫn vênh vang, thấy ta lại ra vẻ.”
“Sai rồi, cô nãi nãi ma nữ ơi, tốt xấu gì người ta cũng là giáo chủ và thái thượng trưởng lão, không thể mỗi lần thấy cô là lại rón rén. Sao cô có thể chỉ vì một câu nói là đưa mười một vị tuyệt đỉnh cao thủ vào đó tống táng? Nếu họ đều chết, năm mươi năm nữa ma giáo cũng đừng mơ khôi phục nguyên khí, vậy thì mấy lão đầu tử giả dối của chính giáo càng vểnh đuôi cho cao, thiên hạ hỏng mất.”
Tiểu na mữ nói: “Yên tâm, không chết được đâu, mấy bộ xương đó cứng lắm, chỉ gãy mấy khúc là cùng.”
“...” Độc Cô Bại Thiên thật sự tắt tiếng, nói với Huyết Ma: “Chuyện này...Huyết Ma...à, tên cô là Hứa Nặc nhỉ, Hứa tiền bối mau cứu mấy đồ tử đồ tôn ra đi?” Đến giờ hắn vẫn không biết nên đối diện với Huyết Ma thế nào.
Huyết Ma Hứa Nặc khẽ giơ tay, từng tảng đá lớn từ Ẩn Ma động sụp đổ bay ngược lên không, tồi rơi ầm ầm ra ngoài. Mười mấy lầ như vậy, Ẩn Ma động được thanh lý gọn ghẽ, mười một cường giả ma giáo có tới sáu người hôn mê sâu, năm người đang chật vật đứng vững.
Đại trưởng lão và giáo chủ Cái Thiên Phong phản ứng đầu tiền, vội thi lễ: “Đệ tử xin ra mắt lão tổ tông.”
“Ha ha...” Huyên Huyên bật cười vang.
Một toán siêu cấp lão đầu tử rụng hết răng lại hành lễ, gọi nữ tử mỹ lệ như hoa như ngọc là lão tổ tông, quả thật hoạt kê.
Huyết Ma Hứa Nặc cũng thấy ngượng, trầm giọng: “Được rồi, các ngươi mau đi liệu thương, rồi hãy đến gặp ta.”
Nhưng khi họ biến mất, thị lại lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi thật ra là ai?”
“Ta là Độc Cô Bại Thiên, ân nhân cứu ngươi khỏi phong ấn.”
“Hừ, đừng giả bộ, lúc ở trên không ta phát hiện một phần kí ức của ngươi không thể thám thính được, lúc ta vận công cũng vô tình phát hiện thể nội ngươi ẩn chứa sức mạnh chí cường chí đại, thật ra ngươi là ai?”
Huyên Huyên nói: “Tỷ tỷ nói gì? Hắn không phải Tiểu Bạch hả, còn bị người giang hồ gọi là Bất tử chi ma, bất quá không uy phong tí nào, cả ngày bị người ta truy sát như chuột qua đường, nếu không phải muội tiếp cứu thì hắn đã bị người ta ‘thay trời hành đạo’ rồi.”
Độc Cô Bại Thiên nói: “Ta nói lại, ta là Độc Cô Bại Thiên.”