Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Huyết Ma Hứa Nặc lạnh lùng nhìn Độc Cô Bại Thiên: “Bất kể ngươi thừa nhận hay không, thân thể ngươi tuyệt đối có điều cổ quái.”
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng, không đáp.
Huyên Huyên tỏ vẻ như trẻ con hiếu kì, đi vòng quanh hắn hai vòng: “Im lặng, hừ, không ngờ Tiểu Bạch đáng chết lại giấu ta nhiều bí mật như vậy.”
Hắn cười khổ im lặng.
Thiên Ma cốc Ẩn Ma động mấy ngàn năm nay không ai phá được phong ấn, Huyết Ma phá ấn thành công khiến thần thoại Phong ma ấn vĩnh viễn phong tỏa thánh ma bị phá tan.
Huyết Ma lão tổ tái hiện khiến đệ tử ma giáo hoan hân cổ vũ, ai cũng thấy được tương lai huy hoàng, ma giáo sẽ ma tôn thiên hạ.
Nhưng đang khi chúng nhân say sưa với niềm vui thì không ai biết quyền sinh sát của Huyết Ma lão tổ đã nằm trong tay người khác. Huyết Ma Hứa Nặc theo Độc Cô Bại Thiên về nơi hắn ở, đương nhiên không thiếu tiểu ma nữ Huyên Huyên theo chân, dọc đường nàng cơ hồ bức Độc Cô Bại Thiên đến độ phải tự sát.
“Chà, Tiểu Bạch nói mau, thân thể ngươi có gì cổ quái?”
“Mau, nói đi.”
“Có phải trong thân thể ngươi có thiên niên quỷ hồn?”
“Hay là hồ tiên nhập vào?”
“Tiểu Bạch, ấn đường của ngươi tối sầm, tử kiếp không xa nữa, đại nạn sắp tới rồi, mau để lại di ngôn, nói rõ mọi bí mật cho ta, đừng để đến lúc chết mà người ta vẫn còn biết ngươi là yêu quái.”
“Tiểu Bạch đáng chết có chịu nói hay không, không nói đừng trách ta không khách khí, đầu tiên ta sẽ bẻ vai ngươi rồi bẻ lọi một chân, dù gì ngươi cũng không thích nói, cắt luôn đầu lưỡi là ổn. Còn nữa mắt ngươi cả ngày đều híp lại, cũng nên móc ra, ồ, tóc cũng nên nhổ để lót chuồng ngựa.”
“Hừ, tức chết ta mất, ngươi còn không nói, ta sẽ lột sạch y phục ngươi rồi ném vào phòng mấy lão bà bảy, tám mươi tuổi.”
Sau cùng Huyên Huyên giận quá, kéo mạnh tai hắn: “Nói mau.”
“Ai da, bạo lực quá, nữ bạo long nhẹ tay chút, đau chết ta mất.”
“Nói mau, nếu không nói ra sẽ biến ngươi thành con thỏ trắng, không, tai còn dài hơn tai thỏ luôn.”
“Được, ta nói, ta nói, ta cũng không biết thân thể mình có gì cổ quái, chỉ là mỗi lần ta phẫn nộ đến cực điểm, không khống chế được tình cảm thì sẽ bạo phát sức mạnh khiến cả ta cũng sợ hãi, chuyện này…là thế nào thì ta cũng không rõ, có thể do xá thân thành ma.”
“Ngươi lừa đảo, coi ta là con nít ư? Mau nói thật đi.” Huyên Huyên vẫn kéo tai hắn.
“Cô vốn là con nít, lại còn khuynh hướng bạo lực, con gái bình thường đâu có như cô.” Hắn đả kích không đúng lúc.
“Muốn chết, dám nói thế hả, ai là trẻ con, ai không bình thường, ai có khuynh hướng bạo lực?” Huyên Huyên vừa nói vừa dụng lực kéo tai hắn.
“A… vậy mà còn không phải khuynh hướng bạo lực? Mau buông tay, đứt tai ta.” Độc Cô Bại Thiên liên tục kêu to.
Huyết Ma Hứa Nặc nhìn hai người, bất giác nở nụ cười, đồng thời cân nhắc đến những lời hắn nói, đột nhiên chen lời: “Độc Cô...Độc Cô Bại Thiên.” Huyết Ma tỏ ra không thích ứng khi gọi tên hắn, thị vẫn chưa xử lý hoàn hảo quan hệ với hắn, theo lý thuyết thì hắn cứu thị thoát khốn, nên báo đáp nhưng hắn lại hạ cấm chế, vì thế không thể tha thứ được.
“Khi ngươi cực độ phẫn nộ, không khống chế được tình cảm thì sẽ bùng lên sức mạnh chí cường?”
Huyên Huyên hiếu kì, buông tay ra, đợi hắn đáp.
“Không sai, đúng đấy.”
“Ừ, tình huống rất phức tạp, hình như có nguyên thần cực mạnh bị phong ấn trong thân thể ngươi, có lẽ là quỷ hồn nhập thể, hồ tiên thượng thân như Huyên Huyên nói. Còn khả năng nữa là vốn ngươi có tiềm lực này, chỉ là đang cố ý áp chế.” Đoạn Huyết Ma Hứa Nặc nhìn hắn không chớp mắt, phảng phất đang dò xét suy nghĩ trong lòng hắn.
“Không biết.” Hắn tựa hồ không muốn nói về nguyên do sức mạnh đó.
“Thể nội ngươi có sức mạnh chí cường?” Huyên Huyên hỏi.
“Đúng vậy, ta cảm giác được.” Huyết Ma đáp.
“Không phải chứ? Muội chỉ cần một tay cũng đánh gục được hắn.” Huyên Huyên thò quyền đầu, ra vẻ gây hấn trước mặt hắn.
Hắn ra vẻ không thấy, quay đầu sang bên.
Huyên Huyên đột nhiên lớn tiếng: “Nói vậy là Tiểu Bạch đáng chết kỳ thật rất mạnh, còn hơn cả muội, nếu như hắn bạo phát?”
“Đúng.” Huyết Ma cười.
“Hừ.” Huyên Huyên tức giận: “Nói vậy là việc hắn đại phát thần uy tại Trường Sinh cốc không phải là khoác lác, cũng không phải giang hồ phóng đại lên? Được, muội phải bế quan, phải đột phá.”
Nàng nói là làm, về đến tiểu viện Độc Cô Bại Thiên ở liền thỉnh giáo những vấn đề không hiểu về võ học với Huyết Ma suốt cả tối.
Hôm sau,được Huyết Ma đi cùng, nàng đến đại điện nghị sự của ma giáo, nói với giáo chủ rằng cần một gian mật thất yên tĩnh nhất, không bị ai quấy nhiễu.
Ma giáo giáo chủ và các đích thái thượng trưởng lão thụ thương mong Huyên Huyên đi đâu một thời gian còn không được, lập tức thống khoái sắp xếp mật thất ở ngay sau đại điện nghị sự. Trước khi Huyên Huyên vào, Huyết Ma viết kinh nghiệm năm xưa mình phá đế thành thánh đưa cho. Từ hôm đó Huyên Huyên bắt đầu bế quan.
Thấy giáo chủ và thập đại thái thượng trưởng lão kinh ngạc, Huyết Ma lão tổ đưa Huyên Huyên vào xong liền về ngay chỗ Độc Cô Bại Thiên ở, trước khi về còn dặn không ai được đến quấy nhiễu, thị cần nghỉ ngơi một thời gian.
Lúc lại gặp hắn, Huyết Ma lạnh lùng nói: “Nói đi, thật ra ngươi muốn gì?”
“Ôi, ta muốn làm gì ngươi hả, chi bằng ngươi làm…thị nữ của ta, được không?”
“Nằm mơ, thánh giả có tôn nghiêm riêng, như thế thà bảo ta chết luôn.” Huyết Ma tức giận.
“Chuyện này…đừng hiểu lầm, làm thị nữ của ta không phải như thế, là ngươi bảo vệ an toàn cho ta là được.”
“Hừ, tên hạ lưu ngươi nghĩ gì mà ta lại không biết ư? Đừng mơ mộng, trước khi bị phong ấn ta đã hai trăm bảy mươi chín tuổi, đủ làm nãi nãi của tổ nãi nãi ngươi.”
“Ngươi…ta xấu xa vậy ư?”
“Hừ!” Huyết Ma lạnh lùng đáp.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Buộc một Võ thánh công tham hóa cảnh phải vâng lời ta thì tất ngươi không phục. Chi bằng chúng ta đánh cược, nếu trong ba năm mà ta nhìn thấu sinh tử, tiến vào hàng ngũ thánh cấp cao thủ thì ngươi làm thị nữ cho ta, nếu ta không làm được, ta sẽ giải cấm chế cho ngươi, thế nào?”
“Ngươi… Ha ha, hai mươi tuổi mà muốn nhìn thấu sinh tử, tiến vào hàng ngũ thánh cấp cao thủ? Đừng mơ, dù thể nội có làn sức mạnh chí cường cũng không thể giúp ngươi đột phá sinh tử hạn chế, sức mạnh không phải là yếu tố chính để vượt vòng sinh tử.”
“Ngươi có dám đánh cá không?”
“Đương nhiên, ngươi phải giữ lời đấy.”
“Đương nhiên, Độc Cô Bại Thiên ta nói là giữ lời. Nhưng phải có một điều kiện phụ, ngươi đã bảo ta không có khả năng đột phá sinh tử chi cảnh, vậy thì không thể giúp ngươi không công được. Trong ba năm này, ngươi phải giúp ta ba việc, được chăng?”
“Phải xem là việc gì đã.”
“Quyết không làm khó ngươi, ngươi là người ma giáo, những việc đó đều hợp với lập trường ma giáo.”
“Được, ngươi nói đi, ba việc gì?”
Độc Cô Bại Thiên trầm tư rồi nói: “Việc đầu tiên là ta muốn ngươi khuấy loạn võ lâm Thiên Vũ đại lục.”
Chỉ nháy mắt hắn đã quyết định vận mệnh tương lai của võ lâm.
Huyết Ma đáp ngay: “Không thành vấn đề, còn việc thứ hai và ba?”
“Ta chưa nghĩ ra, giúp ta việc đầu tiên đi đã.”
“Hiện tại chưa được, ba tháng sau đi, bị phong ấn lâu như vậy, thân thể ta hư nhược đến cực điểm, cần thời gian hồi phục.”
“Được, ta đợi ngươi.”
Đoạn đối thoại ngắn ngủi đó khiến võ lâm sa vào cuồng phong bạo vũ.
“Còn gì nữa không?” Huyết Ma hỏi.
“Còn, đương nhiên, trong lòng ta còn nhiều nghi vấn.”
Huyết Ma lạnh lùng: “Nếu ngươi muốn hỏi ai phong ấn thì tốt nhất nên ngậm miệng, ta không đáp được.”
“Vì sao?” Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ không hiểu.
“Vì tương lai ma giáo, ta không muốn vì một câu của ta mà ma giáo qua vạn năm lại bị hủy diệt.”
Hắn cả kinh: “Sao có thể?”
Huyết Ma lạnh lùng: “Cò gì không thể, ta đã thấy một phần kí ức của ngươi, ngươi quên rồi ư? Tổ tiên của ngươi có một thánh cấp cao thủ, thế lực Độc Cô gia tộc lúc đó bành trướng cực điểm, nhưng bị diệt chỉ trong một đên, ngươi còn hiểu vì sao ư? Nên những việc liên quan đến phong ấn, đừng hỏi ta.”
“Chuyện này…” Ngắn ngẩn ra.
Rồi từ đó Huyết Ma ngày nghỉ đêm mới xuất hiện, tối nào cũng đi khắp Thiên Ma cốc, Độc Cô Bại Thiên lấy làm kì quái, hỏi vì sao thị không bế quan, Huyết Ma đáp rằng khổ tọa bế quan của thánh cấp cao thủ khác với tuyệt đỉnh cao thủ phổ thông, thánh cấp cao thủ dùng tâm để cảm ứng sức mạnh chí cường trong thiên địa.
Hắn từng lén theo mấy lần nhưng đều bị Huyết Ma phát giác, có điều hắn phát giác thị thường dừng ở hai chỗ lâu nhất.
Gần như tối nào thị cũng đến đứng một chốc trước mặt tượng Thiên Ma, có những lần đứng cả đêm. Hắn từng thử nhìn mặt Huyết Ma xem có phát hiện gì không nhưng đáng tiếc lần nào khi đứng đó, mặt thị cũng không biểu lộ gì. Chỉ có một lần, hắn phát hiện ra có điểm cổ quái, hình như tượng Thiên Ma khẽ lắc, nhưng Huyết Ma lại không phản ứng rồi. Sau cùng hắn không xác định dược là thật hay chỉ là ảo giác.
Linh ma hồ là nơi Huyết Ma dừng chân khá lâu, thậm chí tại đó thị không ngại để lộ nội tâm, lần nào đến đó cũng đều buồn bã, thậm chí rơi lệ.
Độc Cô Bại Thiên rúng động, vừa thắc mắc vừa lo lắng, nhưng không hiểu đang lo lắng, thắc mắc gì, chỉ loáng thoáng có cảm giác.
Không còn tiểu ma nữ hoành hành, Thiên Ma cốc bình tĩnh hẳn, đương nhiên cũng xảy ra những việc thú vị. Đồn rằng, y phục “đi lạc” của thánh nữ Hoa Vân Tiên đều được đại trưởng lão “thu hồi”, thị thoát được nỗi khổ đi “tìm áo”. Nhưng sự tình qua chưa lâu, lại có tin rằng cái áo lót duy nhất của thánh nữ bị mất nằm trong tay Độc Cô Bại Thiên, giờ vẫn chưa về với chủ cũ.
Tin lan ra thì mỗi lần Độc Cô Bại Thiên rời khỏi cửa là cảm nhận được sát khí khủng khiếp, nam đệ tử ma giáo đều nhìn hắn với ánh măt giết người, nếu không phải giáo chủ và thái thượng trưởng lão từng dặn không được bất kính với hắn thì e rằng họ đã ăn thịt hắn lâu rồi.
“Đáng sợ, ai lộ ra tin này, chắc không người ngoài nào biết, lẽ nào là tiểu ma nữ vạn ác đó? Nhưng ả bế quan rồi cơ mà.”
Ba ngày sau, hắn cũng hiểu rõ sự tình, tội đồ chính là tiểu ma nữ, nàng khắc rõ trên đầu tượng Thiên Ma việc hắn “vô tình xông vào” phòng tắm của thánh nữ, đương nhiên không quên cải biên cho thêm phần hấp dẫn.
Khi một đệ tử ma giá quét dọn bức tượng phát hiện ra thì suýt nữa đã ngã sấp mặt xuống. Rồi một đồn mười, mười đồn trăm, đệ tử ma giáo cả Thiên Ma cốc đều biến. Sự tình càng lan đi càng sai sự thật, bề ngoài là Độc Cô Bại Thiên cướp áp lót của thánh nữ, ngấm ngầm là tin đồn tối nào hắn cũng nghỉ lại phòng thánh nữ.
Từ khi lời đồn lan ra, tối nào trước viện của thánh nữ cũng có một toán đến bắt “sói”, họ ở đó mấy đêm liền nhưng không bắt được sắc lang mà chỉ vài con chim đêm xấu số. Dù không có chứng cứ nhưng chúng nam đệ tử ma giáo nhìn hắn ngày càng ác cảm, cảm giác lạnh lẽo đó khiến hắn rùng mình.
Độc Cô Bại Thiên quay về nơi ở: “Tiểu ma nữ vạn ác đúng là đáng ghét, dù bế quan cũng hại ta, thật là họa hại ngàn năm.”
Trong khi hắn ra vào nơm nớp thì thánh nữ cũng không dễ chịu hơn, lời đồn cơ hồ khiến Hoa Vân Tiên phát cuồng, chỉ muốn lập tức đem hắn ra chém, đương nhiên càng hận tiểu ma nữ hơn. Lần trước Huyên Huyên đồn ầm chuyện áo lót của thị ra ngoài, lần này vẫn là nàng dựng chuyện, nếu không phải giáo chủ ngăn cản, thị thật sự muốn phá tan đại điện, lôi cổ tiểu ma nữ ra.