Dịch: Cong Tu Bac Lieu
“Hai tên các ngươi mau nói tiếp, mặc kệ hắn can ngăn hay không, không được dừng lại, bằng không … hắc hắc, hậu quả thì các ngươi biết rồi.”
“Minh… minh bạch.”
“Chậm đã, trả lời ta câu này trước, lần này sao các ngươi chỉ cử mấy người này, những kẻ khác đâu?”
“Lần này…vừa hay mấy người bọn tôi có mặt tại Hán Đường đế quốc, những người khác…chỉ có người của Thanh Phong đế quốc…đến hôm đó… mới tới…” Hai sát thủ thầm than: “Vì sao bọn ta lại đến Hán Đường đế quốc vào lúc này nhỉ?”
“Ừ được, nói tiếp đi.”
“Tổng đường…của bọn tôi tại Tân Minh đế quốc, cụ thể ở đâu…bọn tôi không biết…bọn tôi chỉ là đệ tử bên ngoài, hiện tại mới kết thúc luyện tập…theo sát thủ cũ đi làm nhiệm vụ, chưa có cơ hội đến tổng đường, bất quá bọn tôi đoán rằng…ở phụ cận đô thành Tân Minh đế quốc.”
“Ồ.” Độc Cô Bại Thiên nói, “ai trả tiền cho các ngươi giết ta?”
“Việc này… hình như rất đông, nghe nói đều là gia quyến của người bị giết, cụ thể là ai…thì bọn tôi không rõ…”
“Nhiều hả, có kẻ nào chi ra thật nhiều tiền không, chắc là kẻ quyết lấy bằng được tính mạng ta.”
“Có…bất quá…bọn tôi không rõ lắm, dù sao đẳng cấp bọn tôi cũng quá thấp…” Thấy Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ hung hãn, hai sát thủ sợ đến bật khóc: “Ma vương… không … ma đế…không, Độc Cô đại hiệp tha mạng…chúng tôi đều nói thật…không có nửa câu gian trá…”
“Ta biết các ngươi nói thật, nhưng tư từng nói, nếu trả lời được thì ta tha cho, nhưng các ngươi không trả lời toàn bộ, không câu nào làm ta vừa lòng, sao ta tha được nhỉ?” Độc Cô Bại Thiên cười lạnh.
Hai sát thủ vô cùng hoảng sợ, run giọng: “Xin, xin ma đế…thả chúng tôi…xin ngài…”
Độc Cô Bại Thiên hỏi: “Các ngươi giết người chưa?”
“Không.”
“Có.”
Hai sát thủ trả lời ngược nhau.
Độc Cô Bại Thiên nhìn sát thủ chưa giết người, rít lên: “Thật ra giết hay chưa?”
“R…ô ồi.”
“Giết bao nhiêu người?”
“Mười bảy người.”
“Ngươi giết bao nhiêu?” Hắn hỏi sát thủ còn lại.
“Giết… mười chín người.”
“Các ngươi còn chưa được chính thức hành động, lẽ nào đều giết họ trong lúc luyện tập?”
“V..âng.”
“Như vậy mỗi sát thủ đều giết mười mấy người trong lúc luyện tập?”
“V..âng.”
“Các ngươi còn mặt mũi nào sống trên đời này, dựa vào đâu mà cầu xin ta tha cho, mấy tên không bằng cho lợn các ngươi nên chết sớm cho rồi.” Giọng Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng vô kể: “Bất quá, ta tuyệt đối không để các ngươi chết được thống thống khoái khoái.”
Hắn bẻ gãy từng đốt tay hai sát thủ rồi đến hai chân, trước khi xé tan.
Cả hai gào lên như sói tru quỷ khóc, vang khắp Trường Sinh cốc, máu đỏ lòm, xương trắng nhởn, chân tay tung tóe..
Cảnh tượng thảm liệt khiến người ta muốn thổ ra.
Độc Cô Bại Thiên không thèm để tâm, lại rải đường lên hai sát thủ mình đầy vết thương, đem cả hai cùng sát thủ bị đày đọa đến chết ra cốc khẩu, để đầu thò ra ngoài đó còn thân ở trong cốc. Như thế đầu chúng không bị kiến cắn, giữ được tỉnh táo, từng giờ từng khắc thấm thía cơn đau.
Để phòng chúng tự sát, hắn đánh gãy hết răng cả ba. Phương pháp của hắn quả thực độc ác nhưng hắn không có cảm giác cấn cá gì, coi đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu có ai ở đó sẽ nhìn ra nét dị thường của hắn, hai mắt đỏ lòm, trên mình thoáng xuất hiện ma khí tím đen, đáng sợ như hung ma.
Hắn rảo bước vào trong Trường Sinh cốc, lòng cốc rung lên nhưng hắn không hề cảm giác được, làm khí đen tựa khói tràn tới, thấm vào thân thể hắn.
“Tỏa hồn Đoạt phách đại trận giờ chỉ còn Tỏa hồn, vốn Đoạt phách đại trận định lấy mạng ta, nhưng… lại đoạt mạng Nguyệt nhi. Tỏa hồn … Tỏa hồn, thật sự còn giữ được điểm điểm linh thức còn lại của nàng ư?” Lòng hắn ảo não.
Lúc đó trong Trường Sinh cốc, càng nhiều ma khí tím đen tràn vào hắn, cả lòng cốc đều ảm đạm. Ma khí liễu nhiễu quanh hắn vốn đang đỏ ngầu hai mắt, sau cùng cạnh hắn cuồn cuộn mây đen như cái thế ma vương bay lên, lướt khắp cốc. Hắn đã mất tri giác, hành động dựa hết vào bản năng, tựa hồ bị tiềm thức chi phối.
Hắn cước đạp hắc vân, đứng ở giữa cốc, mây gió cuồn cuộn, thiên địa thất sắc, phù vân trên trời tựa hồ nhuộm đen, trong vòng mười dặm đều chìm vào bóng tối.
Cuồng phong dấy lên, bóng tối giáng xuống, tử khí trầm trầm, phảng phất chúa tể tà ác từ địa ngục trở lại nhân gian. Trong hư không hắc ám vô tận, chỉ có hai điểm sáng màu máu trên tầng không Trường Sinh cốc phát sáng, huyết hồng chi quang lạnh lẽo vô ngần, không hề mang nét tình cảm của nhân gian.
Lời lẽ băng lạnh như đến từ cửu u địa phủ, như ma âm, tựa quỷ gào: “Hắc hắc, dù ngàn kiếp hiểm nguy, dẫu hồn phi phách tán, linh thức của ta vẫn còn, đánh khắp bách thế luân hồi, mặc kệ lục đạo vô thường, ta vẫn vĩnh sinh. Thiên đạo! Thiên đạo! Thiên đã không còn đạo, hà tất phải phụng Thiên. Đạo đã chết, ma sẽ sinh. Ma hải vô biên, thần ma bại thiên!”
Dưới một tòa ma điện trong lòng đất ở Bái Nguyệt đế quốc xa xôi, một trung niên toàn thân rực hồng quang tỉnh lại.
“Cái gì, Vạn lí ánh tượng, ngươi…”
Ông ta tỏ vẻ hoảng sợ.
“Sao có thể… ngươi … Ma Thiên…ngươi đã quay lại rồi… ta…ta không có ý đối địch với ngươi, chỉ là thấy ngươi trước đây không đủ độc ác nên mới giúp một tay.”
Phía trước trung niên đang phát ra ma quang đỏ rực là đôi ma nhãn đỏ lòm, gương mặt phía sau ảm đạm vô quang, cực kỳ mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Giọng nói tàn khốc băng lãnh vang lên trong ma điện: “Nên nhớ, hiện giờ ta tên Bại Thiên.” Hai chữ “Bại Thiên” buông ra, ma điện đột nhiên nổi cuồng phong. “Vong Tình Ma quân … Vong Tình Ma quân, lúc xuất thủ ngươi nên cân nhắc phân lượng của mình, ngươi tưởng mình là ai, là tên đồ đệ Thiên Ma của ta, kẻ bất thành khí phản bội sư môn đó ư? Ngươi tưởng mình là tên trộm vô sỉ, lén ăn trộm bộ Ngạo Thiên quyết của ta ư? Kẻ mạnh hơn chúng ta còn không coi ra gì, tính gì ngươi. Đừng tưởng ngươi thoát được phong ấn của tuần thiên sứ giả là đủ tung hoành nhân gian giới, kẻ mạnh hơn người không ít, Cổ võ thánh nhiều tuổi hơn ngươi vẫn còn nhiều lắm.”
“Ngươi ngàn lần, vạn lần đừng động đến ta, Thiên không diệt nổi ta, tính gì ngươi. Có bao kẻ mạnh hơn ngươi, chưa ai dám động thủ với ta khi ta hư nhược nhất, ngươi còn không hiểu ư? Lẽ nào ngươi đã quên trước đây ta giáo huấn ngươi thế nào? Có những người không thể đắc tội, bởi hậu quả là --- chết. Ngươi cứ chuẩn bị đợi chết đi.” Ma nhãn đỏ màu máu lạnh lùng nhìn Vong Tình Ma quân.
Trên mình Vong Tình Ma quân hồng quang đại thịnh, lạnh giọng: “Hừ, người khác sợ ngươi chứ ta thì không, đừng tưởng mình vô địch võ giới. Không sai, trước đây ta không phải đối thủ của ngươi, bị ngươi truy sát không còn đường lên trời xuống đất, hắc hắc, lúc đó tuần thiên sứ giả xuất hiện nên ta còn sống. Hắc hắc, ngươi biết chưa? Hơn vạn năm nay ta khổ luyện ma công, để mong có ngày tranh hơn thua với ngươi. Hắc hắc, hơn vạn năm nay ta từng bị tuần thiên sứ giả truy bắt, từng bị Cổ võ thánh đàn áp nhưng ta đều qua được, đợi ngày ngươi tái hiện nhân gian. Dựa vào đâu người ta bảo ngươi là mạnh nhất, vì sao bọn ta phải tránh tuần thiên sứ giả mà chúng lại thỏa hiệp với ngươi. Ta không phục, phải quyết chiến với người.”
Ma nhãn hồng quang đại thịnh: “Sai rồi, tuần thiên sứ giả không thỏa hiệp với ta mà không làm gì được. Dù ở đâu, chỉ cần ngươi đủ mạnh, mọi quy tắc đều không trói buộc được, ngươi sẽ tùy tâm sở dục, nhưng ngoài cường giả còn có cường giả khác, cũng như ngoài pháp tắc này còn có pháp tắc khác. Ngươi chưa có tư cách khiêu chiến với ta, ngay cả quy tắc của tuần thiên sứ giả mà ngươi không phá được, còn lâu mới là đối thủ của ta. Hắc hắc… Trường Sinh cốc cần nhiều sinh mệnh chi năng, ngươi tu luyện mấy vạn năm, tích tụ nhiều linh lực như vậy, đúng là thứ quá tốt, cố mà bảo trọng thân thể, không lâu nữa, ta sẽ đến lấy bổ phẩm là ngươi.”
Vong Tình Ma quân giận phát điên, bị người ta coi là tử vật, không khác nào bổ phầm. Vạn năm khổ tu, sớm khiến lão hùng tâm rờ rỡ, giờ bị đả kích mạnh. Lão vung mạnh tay phất ra ngoài, hồng quang thảm liệt xuyên qua ma nhãn, toàn thân run lên: “Lão bất tử, được…được…được…ta đợi ngươi, lần này nếu ông trời không khiến ngươi tịch diệt linh thức, lão tử cũng sẽ lấy mạng ngươi.”
“Chú ý phong độ, khí độ, hắc hắc, ngươi còn chưa đủ tư cách…” ma nhãn đỏ máu mờ dần, ma điện trở lại yên tĩnh, nhưng Vong Tình ma quân không bình tĩnh nổi, nhảy choi choi, “Lão bất tử, ngươi sẽ hối hận.”
Trường Sinh cốc ngập mây đen, trong bóng tối vô tận sừng sững bóng dáng cao lớn đó.
“Sống được vui thì chết không hối hận.”
Trong cốc tan hết ma khí, mây đen trong vòng mười dặm tan dần, đất trời trong trẻo trở lại.
Độc Cô Bại Thiên từ trên không đáp xuống, như tỉnh mộng, thở phào một hơi, nhìn ma khí chưa kịp tan đi, lòng thoáng mất mát.
Hắn đi vào trong cốc, ba sát thủ bị kiếm bu kín, cắn thành không còn ra hình người, nhiều nơi lộ cả xương trắng ra, tuy còn sống nhưng tiếng kêu gào vang lên liên tục. Lúc họ thấy hắn tới gần, đều sợ hãi cực độ, họ nhìn rõ dị tượng trong cốc, cho rằng hắn là hóa thân của ma quỷ.
“Loạn thế… xuất ma, thiên tượng… đại loạn…không ngờ ngươi đúng là ma quỷ…” Đầu lĩnh sát thủ chật vật nói.
Độc Cô Bại Thiên thấy ba người lâm vào thảm trạng, trong lòng cũng ớn lạnh, thầm nhủ: “Ta sao vậy, lại thi triển thủ đoạn thảm vô nhân đạo như vậy, chúng đáng chết, nhưng…”
Ba sát thủ càng kinh hãi hơn, nhận ra hung khí trên mình hắn tan hết, phát ra khú tức tường hòa, quái dị vô cùng, họ cho rằng đó là bản lĩnh đặc thù của ma quỷ.
Ma khí tan hết, Độc Cô Bại Thiên cảm giác thần thanh khí sảng, cương khí trong thể nội tựa hồ ngưng luyện hẳn, tu vi có dấu hiệu tinh tiến.
Hắn không nhìn đến thảm trạng của ba người, đi vào trong cốc, trước khi đi, hắn vung kiếm vạch mấy chữ lớn dưới đất: Giết sạch cẩu hùng trong thiên hạ.