Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Còn cách ước hẹn mười ngày, hắn đi quanh Trường Sinh cốc, cảm nhận dao động năng lượng trong đó.
Bên ngoài tuyết bay mịt mù, bên trong hoa rơi phơi phới.
Độc Cô Bại Thiên lặng lẽ nhìn ngàn hoa héo tàn, lòng buồn thương vô tận, tựa hồ nhìn thấy thân thể mềm oặt từ trên không rơi xuống, rơi vào địa ngục vô tận hắc ám…
Khoái lạc xa xưa, ưu thương xa xưa…
Hoa tàn lụi, thiên sứ gãy cánh, gương mặt thân thuộc, thân ảnh cô đơn, một mình nhìn ánh sáng trong bóng tối…
“A…” Hắn ngửa mặt hú vang: “Cừu hận vô tận, dùng máu để trả, máu văng ngút trời…”
Mặt trời mọc lên đằng đông, hôm đó là ngày lịch sử võ lâm Thiên Vũ đại lục vĩnh viễn ghi nhớ, quần hùng thiên hạ nhất tề hướng đến Trường Sinh cốc, tuyệt đại đa số từ Hán Đường đế quốc. Đại tuyết ngăn lối, người võ lâm nước khác không thể đến kịp.
Có người đoán Bất tử ma vương cố ý giở trò, cô lập thế lực võ lâm Hán Đường đế quốc, sẽ điên cuồng đồ sát trước khi võ lâm các ngươi khác tới nơi, rồi sẽ tiếp tục phá tan viện quân.
Bất quá tuyệt đại đa số đều không tin một mình hắn đối kháng được cả võ lâm.
Băng thiên tuyết địa trắng xóa, thinh không tựa hồ cũng ẩn chứa nét bất tường, không dưới năm trăm người võ lâm Hán Đường đế quốc kéo tới, đằng sau còn người lục tục đến nữa.
Nhìn toán người kéo đến, Độc Cô Bại Thiên mỉm cười tàn nhẫn. Hắn đi vào trong cốc, ẩn mình vào bóng tối.
Quần hùng rình rang đến cửa cốc, cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn đập vào mắt tất cả, ba thân thể máu thịt bầy nhầy nằm ở cửa Trường Sinh cốc, đến gần mới thấy không phải máu thịt gì mà là ba khô lâu đầm đìa máu.
Ba bộ xương mới trắng xóa, đàn kiến đen nghịt đang cắn xứ ba thi thể, những thứ từ trong bụng thi thể lòi ra khiến người ta buồn bôn.
“Ộc…”
Có người không nhịn được nôn ọe.
“Tàn nhẫn quá.”
“Thảm vô nhân đạo.”
“Tên ma vương đáng chém vạn đao.”
“Quyết không thể để hắn đào tẩu.”
“Nhất định lấy mạng hắn.”
……
Tiếng mắng chửi vang lên.
Trong lúc quần hùng mắng chửi, Độc Cô Bại Thiên đang thầm lạnh lùng quan sát, đánh giá mỗi cao thủ có mặt, phát hiện trong số năm trăm người này chỉ có hai vương cấp cao thủ, còn cao thủ thứ vương cấp chỉ là năm người, hắn cười lạnh, trận chiến này quá chênh lệch…
Dê cừu tuy đông nhưng không chống nổi một con sư tử.
Năm trăm người nhao nhao tuốt kiếm, lớn tiếng: “Cẩu tặc Độc Cô Bại Thiên mau ra đây, bọn ta đến lấy mạng ngươi.”
“Ha ha, một đám tham sống sợ chết đến Trường Sinh cốc, không dám vào sao? Hán Đường cẩu hùng chỉ thế mà thôi.”
Năm trăm người biết hắn ở trong cốc sâu, không lo hắn đánh lén ở cốc khẩu, bàn thận trọng tiên vào.
Trong cốc là cả biển hoa, vạn đóa hoa đủ màu đua sắc, tươi tắn như nụ cười, nơi nào cũng ngát hương.
Cảnh đẹp trước mắt mà không ai hân thưởng, họ không quên cảnh tượng đáng sợ lần trước, Bất tử ma vương xá thân thành ma đại khai sát giới, hơn ngàn người mất mạng ở đây, ai dám chắc dưới gốc những đóa hoa tươi này không có máu thân nhân, có lẽ màu hoa tươi thắm kia được chính máu người võ lâm tưới tắm.
Ai nấy đều khẩn trương, đến giờ Bất tử ma vương vẫn chưa hiện thân, nỗi sợ lại lan tràn trong lòng họ.
Rồi tiếp đó là … lo lắng, bất an.
“Độc Cô Bại Thiên, con chuột co đầu rút đuôi, có giỏi thì ra đi, đừng trốn trong bóng tối không dám ra nhìn ai nữa.”
“Bất tử ma vương ngươi ra đây, lão tử đến đấu với ngươi ba trăm hiệp, đánh cho cha mẹ ngươi phải khóc…”
“Ác ma ra đây, trả mạng người thân cho ta…”
“Đồ vô sỉ mau ra chịu chết…”
Tiếng mắng mỏ không ngớt.
“Phụt.”
Một cao thủ gục xuống, máu từ lưng y phun ra, cành cây khô cắm lên đó, xem ra khó lòng sống được.
“Ác ma ra đây, a…”
Lại một người gục xuống, viên đá nhỏ xuyên qua đầu y, não tương trắng xóa phun ra.
“Độc Cô Bại Thiên ngươi hẹn bọn ta đến quyết chiến, tự thân lại trốn tránh đánh lén, là bản lĩnh gì?”
“Ha ha… đối phó các ngươi còn cần đạo lý ư? Đạo lý bị các ngươi ném sạch rồi, ta cần gì nữa.” Giọng Độc Cô Bại Thiên lúc tả lúc hữu, phiêu hốt bất định, như quỷ mị.
“Việc gì đây? Hắn ở đâu?” Có những cao thủ hoảng sợ ré lên.
“Đừng sợ, đó là tuyệt học truyền âm Phong hồi cửu chuyển, hắn cố lộng huyền hư, cứ mặc kệ.” Một cao thủ cao tuổi giải thích.
“Phụt.”
Máu lại phun ra, lão cao thủ vừa nói xong liền gục xuống vũng máu.
Sát khí vô hình lan khắp Trường Sinh cốc, võ lâm quần hùng đến tru sát Độc Cô Bại Thiên cảm thấy hơi lạnh thấu xương, tựa như lưỡi kiếm tuốt trần đặt lên ngực họ, ai nấy đều sợ hãi.
“Phập.”
“Phập.”
“Phập.”
……
Hai mươi bảy, hai mươi tám…ba mươi bảy…
Quần hùng xôn xao yên tĩnh lại, không ai dám lên tiếng, bốn mươi mấy cao thủ cất tiếng mắng ban nãy hoặc bị cành khô hoặc bị đá vụn đánh gục, nằm trong vũng máu. Trường Sinh cốc lặng ngắt như tờ.
Chỉ còn tiếng thở hồng hộc và tiếng răng va nhau lập cập của những cao thủ hoảng sợ quá đỗi.
Nỗi sợ lan rộng trong lòng người, trong quần hùng…
“Độc Cô… Bại Thiên…là nam nhi thì…ra đi…” Một cao thủ trung niên không chịu được, kinh hoảng ré lên.
“Ha ha…buồn cười thật, đây là cẩu hùng Hán Đường đế quốc ư? Mất mặt…” Độc Cô Bại Thiên ở trong bóng tối cười nhạo: “Vụ Ẩn phong trong Võ lâm ngũ đại thánh địa có ai đến không?”
Không ai đáp.
“Hắc hắc, đáng cười, đường đường võ lâm thánh địa lại không phái ai đến tham dự tru ma, hắc hắc…”
“Hừ, Bất tử ma vương đừng khoa trương, các trưởng lão Vụ Ẩn phong đang đến, chốc nữa sẽ tới, cũng là lúc ngươi chịu trói.”
“Vậy chúng ta đợi thêm.” Hắn dứt lời, người vừa nói gục xuống vũng máu.
Thời gian qua nhanh, bên ngoài Trường Sinh cốc không động tĩnh gì, quần hùng trong cốc trải qua quãng thời gian dày vò, đều sợ hãi cùng ực.
“Ha ha…võ lâm thánh địa … ha ha…” Độc Cô Bại Thiên thư thả bước ra: “Ha ha… thánh địa? Thánh địa của các ngươi đâu? Ha ha…”
Cả Trường Sinh cốc vang vọng tiếng cười như sấm của hắn, âm ba khiến hoa cỏ trong cốc rào rào trút xuống, từ trên không rụng ào ào.
Quần hùng thống khổ bất kham.
Độc Cô Bại Thiên không cần che giấu đế cảnh khí tức nữa, đế cấp thần thức lan tỏa như dòng nước chảy, hùng hồn tựa cơn sóng trào dâng, sát cơ vô tận cùng sát khí lạnh lùng tràn ra.
Mỗi cao thủ đều cảm giác bản thân lá thuyền trong biển lớn, phiêu diêu phiêu diêu, lúc nào cũng thể chìm.
“Mấy tên hư ngụy các ngươi chết đi…”
Mấy cao thủ võ lâm đứng đầu cảm giác đầu óc như bị kim châm, rồi trào máu miệng gục xuống.
Ai nấy hít sâu khí lạnh, công lực nào đây, chỉ giao chiến tinh thần thoáng chốc mà mấy chục vị võ lâm cao thủ mất mạng.
Siêu cường!
Đáng sợ.
Ai nấy đều run rẩy, hoảng sợ vô cùng, mọi cao thủ có mặt đều tin rằng lời đồn đáng sợ Độc Cô Bại Thiên thành đế là thật, lãnh huyết ma vương đứng trước mặt họ là võ đế chỉ xuất hiện trong lời đồn đại.
Bất tử ma đế hoành không xuất thế trong võ lâm!
“Hắn…là… đế cảnh cao thủ…” Một cao thủ kêu lên.
“Ma đế……”
Danh hiệu đáng sợ nhưng vang dội được đặt lên đầu Độc Cô Bại Thiên.
“Ha ha…” hắn ngửa mặt cười vang, dao động tinh thần lan tràn theo tiếng cười.
“Nguyệt nhi, nàng nhìn này, ta sẽ dùng máu tươi vô tận mở cửa địa ngục cho nàng.”
“Mấy tên vô sỉ các ngươi chịu chết đi.”
Hai mắt Độc Cô Bại Thiên đỏ ngầu, hé nụ cười gần như tà ác, giơ cao thanh kiếm to bản, như hổ vào đàn dê, nơi nào hắn đi qua là quang mang sáng chói, không ai chống nổi tiên thiên kiếm cương, đao gãy rơi đầy dưới đất, tay chân bay loạn không trung, máu rải ngập trời, sương máu mờ mịt, mùi tanh nồng khiến người ta muốn thổ.
Hắn tựa hồ phi thường hưởng thụ khoái cảm máu tươi tung tóe này, ban đầu còn phát ra tiên thiên kiếm cương giết địch, sau cùng thu liễm luôn, chỉ dựa vào tốc độ quỷ mị tàn sát đám đông. Lưỡi kiếm sắc lẹm quét ngang quét dọc, vô số thân thể không lành lặn gục ngã sau lưng, tạng phủ đủ màu ộc ra, mùi tanh khiến ai nấy chực hôn mê. Máu nhuộm đỏ áo hắn, như tu la thần từ địa ngục trở về, đáng sợ cực độ.
Hơn trăm cao thủ đối diện với ma vương khát máu, dần thấy bất lực, vô số đao kiếm gãy vụn trên không, từng toán gục xuống vũng máu.
Độc Cô Bại Thiên điên cuồng giết chóc, vận chuyển Thần Hư bộ đến cực hạn, lướt đi như quỷ mị, thân ảnh qua nơi nào là thi thể ngả rạp.
“Thập bộ sát nhất nhân, thiên lí bất lưu hành.” (Vốn là hai câu thơ trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch, tạm dịch: Trong mười bước giết người bén nhạy; Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi)
Đó là trận đồ sát một phía, dưới đất máu chảy thành sông, hơi bốc nghi ngút.
“Keng.”
“Keng.”
Tiếng kim loại va chạm khiến Độc Cô Bại Thiên điên cuồng tỉnh lại, một thanh trường kiếm chặn cây kiếm của hắn lại.
“Con quỷ xấu xí này là ai?” Hắn cảm nhận được đối phương đạt tới vương cấp tu vi, nhưng lần này chỉ có hai cao thủ đẳng cấp này vây bắt hắn.
Người này mặt mũi loang lổ, nhìn kĩ là vẽ một con rùa đen, cười thảm: “Ngươi không nhận ra ta?”
“Là ngươi, Tu La thiên vương Triệu Trình.” Hắn nhờ ra địch thủ cũ, nghe nói cách đây không lâu bị Huyết Ma tìm tới, không ngờ lại thành thế này.
“Cũng là báo ứng, mấy tên vương cấp cao thủ các ngươi đã già, mắt mũi hoa hết, hạ thiên vương tất sát lệnh khắp võ lâm để truy sát ta, hôm nay ngày chết của ngươi đã tới.” Độc Cô Bại Thiên gầm lên, ma khí tím đen tràn ra.
“Chịu chết đi.” Hắn thét.
Tiên thiên kiếm cương hóa thành kinh thiên cự long lao vào vương cấp cao thủ, quang hoa sáng rực khiến tất cả đều phải nhắm mắt.
“Ầm.”
Trường kiếm trong tay Triệu Trình nát vụn, toàn thân như bị rút hết sinh mệnh, gục ngay xuống.
Hắn lại vung kiếm, Triệu Trình bị chém thành mười sáu khúc, khi ma đế toàn lực ra tay, chưa đầy ba chiêu, nhất đại thiên vương đã mất mạng.
Đột nhiên sát khí lờ mờ ập tới, Độc Cô Bại Thiên thi triển Thần Hư bộ, lách đi trong một phần vạn giây, lách khỏi bóng dáng tử thần.
Lại là một vương cấp cao thủ, người này che mặt, mặc hắc y.
“Tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị?” Độc Cô Bại Thiên lạnh lẽo hỏi.
“Đúng vậy.” Giọng đáp cũng lạnh không kém.
“Chết đi.” Độc Cô Bại Thiên cuồng nộ, mất đi lý trí, ma khí điên cuồng tràn ra, khí thế hơn hẳn lúc đấu với Triệu Trình mấy phần, sau lưng xuất hiện ma ảnh hung ác.
Cương khí vô tận, phong mang sáng rực tụ thành mà sáng trước mặt hắn.
“Nát.” Hắn quát vang, vung hữu quyền lên.
“Phập” quyền cương đánh vỡ trường kiếm, chấn tan tiên thiên kiếm khí và thân thể sát thủ. Sát thủ đạt đến vương cấp cảnh giới này bị hắn dùng một quyền đánh gục, không trung đọng lại hơi máu.
Trường Sinh cốc như địa ngục tu la trường, chỗ nào cũng là tử thi, máu tươi, Độc Cô Bại Thiên vẫn tru sát không nghỉ.
Tiếng kêu thảm, giận giữ, tiếng thét tuyệt vọng…
Trường Sinh cốc bình tĩnh lại, thân ảnh hắn cao lớn đứng trên vô số tử thi, máu bốc hơi nghi ngút khắp lòng cốc.
Bao trùm thiên hạ, duy ngã độc tôn!
Trận đó, quần hùng Hán Đường đế quốc chết sạch năm trăm người trong Trường Sinh cốc, máu chảy thành sông…