“Vào?”.
Cả ba người đều như ngừng thở.
“Cô Minh Nguyệt, chúng tôi phải vào đâu?”.
Hồng Nương vội hỏi.
“Bên trong!”.
Ám Minh Nguyệt chỉ ngọn núi đá: “Trong này có bí mật quan trọng của rừng rậm u minh, nhưng bên trong đó quá nguy hiểm. Trước đó tôi đã phái hai mươi mấy người vào, nhưng tất cả đều chết hết. Bây giờ tôi cần phái người thu thập thông tin trong đó, từng bước loại trừ nguy hiểm. Chờ khi nào làm rõ mọi thứ trong đó thì sẽ vào để khai quật bí mật kia!”.
“Vậy là cô Minh Nguyệt muốn bảo chúng tôi vào đó chịu chết?”.
Sắc mặt Hồng Nương trắng bệch vì sợ hãi.
“Có thể hiểu như vậy”.
Ám Minh Nguyệt vén mái tóc dài.
Đôi mắt đen láy, váy dài màu đen, phối với mái tóc màu đen, khiến cô ta trông giống như một viên ngọc trai đen.
“Cô Minh Nguyệt! Xin cô hãy tha mạng! Bố tôi là Thương Lan Võ Thần! Xin cô hãy nể mặt bố tôi, tha mạng cho tôi đi!”.
Thương Lan Phúc vội kêu lên, hi vọng có thể thông qua thân phận này để Minh Nguyệt tha cho mình.
Nào ngờ vừa dứt lời, đôi lông mày đen như mực của Ám Minh Nguyệt bỗng nhíu lại.
Cô ta nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, mặt không cảm xúc nói: “Thương Lan Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất có mấy chục người con, anh... là người nào?”.
“Tôi... tôi tên Thương Lan Phúc...”
“Hóa ra là đứa con riêng vô dụng kia?”.
“Cô Minh Nguyệt!”.
Bốp!
Thương Lan Phúc còn định nói gì đó, nhưng người bên cạnh đã đi tới cho hắn hai cái bạt tai nảy đom đóm.
Thương Lan Phúc không kịp đề phòng, khuôn mặt sưng vù lên, khóe môi còn rỉ ra máu tươi.
“Anh tưởng nhắc đến tên bố anh là tôi sẽ nể mặt anh sao? Tôi nói cho anh biết, trong mắt Ám Minh Nguyệt tôi, cho dù là Võ Thần thì tôi cũng không nể mặt, huống hồ anh chỉ là đứa con riêng bị người ta vứt bỏ!”.
Ám Minh Nguyệt vô cảm nói: “Tốt nhất các anh hãy ngoan ngoãn vào đó, thu thập thông tin cho tôi. Nếu các anh tốt số thì có thể sống sót trở ra, tôi sẽ tha cho các anh. Nếu các anh không nghe theo thì tôi cũng không ngại xử quyết luôn tại đây!”.
“Ám Minh Nguyệt! Cô...”
Thương Lan Phúc tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
“To gan! Dám gọi thẳng tên của cô chủ? Chán sống à?”.
Người bên cạnh nổi giận, lại cầm chuôi kiếm thúc hai cái vào bụng Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc đau đến mức co rúm cả người.
Đối phương vẫn không khách khí, còn định ra tay.
Lâm Chính không nhìn nổi nữa, lập tức lên tiếng: “Đừng đánh nữa, nếu đánh anh ta bị thương, anh ta không đi được thì anh đi thay nhé?”.
Người kia khựng lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm, rồi lại nhìn về phía Ám Minh Nguyệt.
Chỉ thấy cô ta phất tay, người kia liền lùi lại.
Ám Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Chính, cũng không nhiều lời, xoay người rút thanh kiếm đen trong tay ra, chém về phía núi đá phía trước.
Keng!
Thanh kiếm đen nhanh mạnh tàn ác, kiếm khí phiêu dật, tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh.
Khi kiếm quang giáng xuống, núi đá phía trước phát ra âm thanh ầm ầm.
Sau đó một lối vào xuất hiện trước mặt mọi người.
“Vào hoặc là chết, các anh chọn đi”.
Ám Minh Nguyệt vung kiếm một cái, tra vào trong vỏ, bình thản nói.
Thương Lan Phúc đã bớt đau hơn, nắm tay siết chặt, nhìn Ám Minh Nguyệt với ánh mắt căm hận, dường như muốn liều mạng với cô ta.
“Đừng kích động, vào trong rồi tính”.
Lâm Chính bỗng nhỏ giọng nói.
“Thần y Lâm?”.
Thương Lan Phúc có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Nếu anh thách thức trở mặt với cô ta thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Với tình trạng của anh hiện giờ, còn chẳng đánh nổi thị vệ bên cạnh cô ta!”.
“Nhưng chết trong tay cô ta còn hơn là chết không rõ ràng trong đó!”.
“Vào đó chưa chắc sẽ chết, sao anh không cược một ván?”.
“Việc này...”
“Nếu chúng ta quả thực không đối phó được với hung hiểm trong đó thì liều mạng với cô ta cũng không muộn”.
Lâm Chính lại khuyên.
Thương Lan Phúc trầm tư một lát, chỉ đành kiềm chế lửa giận, gật đầu nói: “Được, tôi nghe anh!”.
“Đi!”.
Lâm Chính nói, rồi đỡ Thương Lan Phúc đi về phía núi đá.
“Cô Minh Nguyệt...”
Hồng Nương nhìn Ám Minh Nguyệt, còn định cầu xin, nhưng đối phương chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái.
Hồng Nương không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành thở dài một tiếng, đi theo sau Lâm Chính.
Ba người tiến vào núi đá.
Ầm ầm...
Lối vào nứt ra trên núi đá liền khép lại.
“Tôi thấy ba người này cũng không cầm cự được lâu đâu! A Cẩu, anh đi bắt thêm mấy người nữa đi! Nghe đây, ẩn giấu thân phận, đừng để bị lộ, tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bố tôi và tôi!”.
“Vâng, cô chủ!”.
Người đàn ông tên A Cẩu gật đầu, lập tức dẫn người chạy ra ngoài rừng rậm u minh.
Cùng lúc đó.
Ba người Lâm Chính vừa bước vào núi đá, lối vào ở phía sau liền tự động khép lại.
Thương Lan Phúc vội đi thăm dò, nhưng khí ý bên trong núi đá còn mạnh mẽ hơn, hắn còn không xoay nổi người.
“Chúng ta khỏi ra ngoài rồi!”.
Thương Lan Phúc cắn răng nói: “Đây sẽ là mồ chôn của chúng ta!”.
“Không ngờ tôi lại chết cùng với hai cậu ở đây!”.
Hồng Nương mỉm cười chua chát, ánh mắt đầy bi ai.
Khí tức trong này dày đặc đến mức bà ta cũng không chống lại được.
Nhưng Lâm Chính không hề tuyệt vọng.
Anh hít sâu một hơi, lại huy động xương chí tôn.
Một luồng sáng vàng bỗng tỏa ra từ người anh.
Lâm Chính hơi sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn.
Anh kinh ngạc phát hiện xương chí tôn trong người mình... đã thăng cấp mạnh hơn...