"Oắt con, cậu dùng chiêu pháp gì vậy? Cả người cứ lập lòe lập lòe, cậu tưởng mình là đom đóm đấy à?".
Hồng Nương vốn đang cáu kỉnh bực bội, thấy người Lâm Chính không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng thì càng tức giận hơn.
Lâm Chính nhìn bà ta một cái, bỗng nghiêng người, bình thản nói: "Nếu bà khó chịu thì đi trước đi".
Hồng Nương không nói gì, rút kiếm bên hông ra, kề vào cổ Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Đừng nhiều lời với tôi, cậu đi trước dò đường đi".
Nhưng Hồng Nương vừa dứt lời, ngón tay Lâm Chính đã kẹp lấy lưỡi kiếm của bà ta nhanh như chớp, rồi phát lực mạnh.
Hơi thở của Hồng Nương trở nên run rẩy, lập tức rút kiếm khỏi cổ Lâm Chính, nhưng dù bà ta dùng sức đến đâu cũng vô ích.
Sao kình lực của tên này lại mạnh như vậy?
Ánh mắt Hồng Nương chứa đầy sát khí, còn định ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa! Để tôi đi trước dò đường!".
Hồng Nương sửng sốt.
Thương Lan Phúc đi thẳng về phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lâm Chính nhìn hắn, ngón tay động đậy, đẩy thanh kiếm kia trở lại.
Hồng Nương có chút lảo đảo, nhìn chằm chằm Lâm Chính, đáy mắt lóe lên một tia kiêng dè.
Bên trong núi đá là một đường hầm thông xuống lòng đất.
Thông đạo quái thạch lởm chởm, không hề ngay ngắn, giống như có người dùng tay đào bới từng chút một.
Trong này tối như hũ nút, dựa vào ánh sáng vàng tỏa ra từ người Lâm Chính, ba người mới miễn cưỡng nhìn rõ đường đi.
Thương Lan Phúc trong lòng nguội lạnh, bình thản tiến về phía trước.
Hồng Nương lo lắng quan sát xung quanh.
Lâm Chính vừa nhìn xung quanh vừa hấp thu khí tức trong núi đá.
Khí tức trong núi đá có độ mạnh cao hơn, độ nồng thuần hơn, Lâm Chính chỉ cần huy động xương chí tôn một chút là chúng không ngừng ùa vào người anh.
Xương chí tôn trở nên nóng rực, năng lượng phóng ra bắt đầu lan khắp các kinh mạch toàn thân Lâm Chính.
Cứ tiếp tục thế này, xương chí tôn không những còn có thể nâng lên một cấp, mà e là tu vi của anh cũng được nhờ xương chí tôn mà đột phá quy mô nhỏ.
Bộp!
Đúng lúc này, một âm thanh quái dị vang lên.
Thương Lan Phúc đang đi phía trước liền khựng lại, rút kiếm ra, đanh mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy đường hầm phía trước vốn tối đen bỗng xuất hiện rất nhiều quầng sáng màu lam nhạt.
Các quầng sáng giống như từng hoa văn, trôi dạt trong không trung, nhìn rất quỷ dị.
"Đây là gì vậy?".
Thương Lan Phúc nhìn những hoa văn kia, trầm giọng quát.
"Hình như là... kết giới".
Hồng Nương sửng sốt, sắc mặt bỗng thay đổi: "Nguy rồi, mau phòng ngự!".
Dứt lời, Hồng Nương lập tức huy động sức mạnh phi thăng, tạo một lồng khí phòng ngự.
Thương Lan Phúc kinh ngạc, cũng vội vàng huy động sức mạnh, chuẩn bị dựng lên phòng ngự.
Chỉ thấy những quầng sáng như hoa văn kia đã ập về phía ba người.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Phòng ngự cũng vô ích, Thương Lan Phúc, anh muốn sống thì chủ động tấn công đi!".
"Tấn công?".
Thương Lan Phúc ngoảnh phắt lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
"Trước đó Ám Minh Nguyệt đã phái không ít cao thủ vào đây, trong đó chắc chắn cũng có người mạnh hơn anh. Nhìn dưới chân anh đi, toàn là máu, cho thấy bọn họ đã không phòng ngự được. Nếu bọn họ đã không làm được thì anh còn phòng ngự làm gì?".
Lâm Chính trầm giọng nói.
Thương Lan Phúc cúi xuống nhìn.
Quả nhiên, dưới chân ba người toàn là máu thịt lầy lội...
Hắn nghiến răng lại, rút thanh kiếm sắc ra, chém về phía quầng sáng đang đánh tới.
Xoẹt!
Quầng sáng lập tức nứt ra, nổ thành vô số mảnh vụn, cắt về phía Thương Lan Phúc như mưa.
Thương Lan Phúc vừa cuống vừa sợ.
"Thương Lan Kiếm Pháp!".
Hắn gầm lên một tiếng, điên cuồng múa thanh kiếm trong tay.
Kiếm ảnh trùng trùng, đánh về phía những mảnh vụn kia như dời non lấp bể.
Lúc này, Thương Lan Phúc đã không còn sợ sống chết nữa, thế nên cực kỳ dũng mãnh, Thương Lan Kiếm Pháp múa ra cũng cực kỳ có uy lực.
Lâm Chính ở phía sau lặng lẽ nhìn, trong lòng thầm kinh hãi.
"Đây chính là Thương Lan Kiếm Pháp mà Thương Lan Võ Thần lấy làm kiêu ngạo sao? Quả nhiên huyền diệu..."
Anh đứng đó nhìn, thầm ghi nhớ từng chiêu từng kiếm...