“Anh có ý gì?”.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng quát hỏi.
“Tôi chỉ bảo cô và Thương Lan Phúc giao thủ, chứ không bảo các cô quyết một trận sinh tử! Bây giờ Thương Lan Phúc đã bại, đương nhiên không cần phải đánh nữa, đúng không nào?”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Anh…”
Ám Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt bùng lên lửa giận.
Nhưng cô ta không dám xấc xược.
Dù sao cô ta cũng đã được chứng kiến thực lực của Lâm Chính.
Hiện giờ Ám Minh Nguyệt không biết chút gì về người này, nếu xảy ra mâu thuẫn, với trạng thái của cô ta lúc này, cho dù có các cao thủ xung quanh giúp đỡ thì cũng chưa chắc xử lý được đối phương…
“Món nợ giữa chúng ta sớm muộn cũng được tính toán rõ ràng”.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có tìm tôi tính sổ”.
Lâm Chính bình thản nhìn cô ta: “Không phải lần nào tôi cũng tốt tính đâu, cô cũng đừng tưởng lần nào cô cũng may mắn được tôi tha cho, hiểu chưa?”.
Ám Minh Nguyệt nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt.
Những người xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
Câu này có nghĩa là gì?
Người này… lẽ nào từng đánh bại cô chủ?
Trong lòng bọn họ kinh hãi, cảm thấy da đầu tê dại.
Ám Minh Nguyệt là người kế vị Võ Thần.
Nếu có thể đánh bại cô ta thì chẳng phải chính là người kế vị Võ Thần mới sao?
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cánh tay bị gãy vẫn chưa hồi phục của Ám Minh Nguyệt, trong lòng lại càng khẳng định hơn.
Lúc này, Lâm Chính tế ra Hồng Mông Long Châm, đâm về phía Thương Lan Phúc.
Một luồng sinh khí nồng đậm bao trùm lấy Thương Lan Phúc, các vết thương trên người hắn lành lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Hắn chậm rãi đứng lên, thở hắt ra, hơi cúi người với Lâm Chính: “Xin lỗi sư phụ, học trò khiến sư phụ mất mặt rồi!”.
“Chuyện này không trách anh được, anh đã thể hiện rất tốt rồi!”.
Lâm Chính bình thản nói: “Là do một số điều kiện của anh không bằng cô ta, nhưng đây không phải vấn đề gì lớn, sớm muộn sẽ có ngày anh thắng được cô ta”.
“Vâng, sư phụ”.
Thương Lan Phúc gật đầu.
“Chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính bình thản nói, dẫn Thương Lan Phúc rời khỏi thành trấn.
Ám Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt chứa đầy sát khí, nhìn Lâm Chính trừng trừng.
“Cô chủ, sao cô lại thả bọn họ đi?”.
Một thuộc hạ căm giận hỏi.
Nhưng Ám Minh Nguyệt không muốn giải thích, lạnh lùng quát khẽ: “Về thôi, tôi muốn gặp bố tôi!”.
“Vâng, cô chủ”.
…
Thành trấn này cách Long Tâm Thành không được coi là xa.
Hai người nhanh chóng vào trong thành.
Lâm Chính gửi ngay tin tức cho Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng.
Mấy người lập tức gặp nhau ở tòa nhà treo thưởng.
“Đại nhân!”.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng xông tới với tỏ vẻ sốt ruột lo lắng, thấy Lâm Chính vẫn còn lành lặn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá đại nhân, tôi biết ngay cậu ở hiền gặp lành, sẽ không sao mà”, Tửu Ngọc cười nói.
Ánh mắt Ngự Bích Hồng nóng rực, vẫn mang theo mấy phần lo lắng.
“Sư phụ là ai chứ? Sao có thể gặp chuyện gì được?”.
Thương Lan Phúc ở bên cạnh khẽ hừ mũi nói.
“Sư phụ?”.
Hai người cùng thất thanh kêu lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Tôi đã nhận Thương Lan Phúc làm đệ tử!”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Hả?”.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.
Ngự Bích Hồng đánh giá Thương Lan Phúc một lượt, sự kinh ngạc trong mắt mãi chưa tan biến.
Tửu Ngọc dường như suy nghĩ gì đó, vội vàng nói: “Đại nhân, hay là tôi cũng bái cậu làm sư phụ nhé…”
Tửu Ngọc đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Lâm Chính, đương nhiên cũng muốn học chút kĩ nghệ.
Nhưng Lâm Chính lại cáu kỉnh vỗ một cái vào đầu ông ta: “Ông thì khỏi đi, ông đã là người của liên minh Thanh Huyền rồi, muốn tôi dạy gì mà chẳng được? Chờ vết thương của ông khỏi hẳn rồi tính!”.
“He he, vâng đại nhân”.
Tửu Ngọc cười ngoác miệng.
“Sư phụ, chúng ta đi phục mệnh đi”.
Thương Lan Phúc nói: “Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cấp Quỷ, sẽ nhận được phần thưởng rất phong phú. Để xem phía tòa nhà treo thưởng có thể cho chúng ta bảo bối gì”.
Lâm Chính nghe thấy thế, trầm tư một lát rồi đáp: “Thương Lan Phúc, chúng ta đến thẳng phòng làm việc của Đào Thành, nói chuyện với ông ta”.
“Được”.
Thương Lan Phúc gật đầu.
Đoàn người nhanh chóng đến phòng làm việc của Đào Thành.
Lúc này, Đào Thành đang ở trong phòng làm việc xử lý văn kiện, thấy mấy người đẩy cửa tiến vào thì không khỏi sửng sốt.
Sau khi nhìn rõ là ai, ông ta liền cả kinh.
“Thần y Lâm? Cậu Thương Lan? Các cậu… các cậu trở về rồi sao?”.
“Sao thế? Hình như quản lý Đào rất ngạc nhiên khi thấy chúng tôi trở về?”.
Thương Lan Phúc lạnh lùng hừ một tiếng.
“Không không không, không phải kinh ngạc, mà là vui mừng”!.
Đào Thành đứng bật dậy, vô cùng kích động nói: “Các cậu bình an trở về đương nhiên là chuyện mừng, nhưng không biết các cậu… đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”.
“Đồ ông cần đây!”.
Thương Lan Phúc lấy U Minh Hoa Hỏa ra, đập lên bàn.
Đào Thành trợn tròn mắt.
Một lát sau, cơ thể ông ta không khỏi trở nên run rẩy.
“Là U Minh Hoa Hỏa! Đúng là U Minh Hoa Hỏa! Tốt! Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha!”.
Đào Thành cười lớn, sau đó vội cất U Minh Hoa Hỏa đi, nói: “Chúc mừng hai cậu hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng cấp Quỷ! Tôi sẽ sắp xếp người phát thưởng cho hai cậu ngay!”.
“Mau đi đi!”.
Thương Lan Phúc hừ mũi nói.
“Quản lý Đào, khoan đã!”.
Lâm Chính bỗng kêu lên.
Đào Thành đang định ra ngoài liền khựng lại, nhìn Lâm Chính với vẻ nghi hoặc: “Thần y Lâm còn gì phân phó sao?”.
“Tôi có thể đổi những phần thưởng kia của ông không?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đổi?”.
Đào Thành do dự một lát rồi đáp: “Thần y Lâm, mời cậu nói ra yêu cầu, tôi sẽ suy nghĩ chuyện đổi quà”.
“Tôi muốn nghe ngóng một người từ ông!”.
“Thần y Lâm muốn đổi lấy tin tức?”.
“Đúng!”.
“Nếu vậy thì thần y Lâm bị lỗ rồi! Cậu đến phòng làm việc ở tầng một, bỏ ra chút tiền là được, cần gì phải lãng phí phần thưởng cấp Quỷ để đổi lấy những tin tức không đáng giá chứ?”, Đào Thành cười nói.
“Quản lý Đào hiểu lầm rồi, chắc là tôi nói chưa được rõ ràng”.
Lâm Chính bỗng dưng đi tới, ghé lại gần hơn: “Tôi muốn nghe ngóng với ông không chỉ là nơi ở và tình hình hiện giờ của người này, mà tôi muốn ông mỗi giờ mỗi khắc báo cáo tất cả mọi thứ liên quan đến hắn với tôi, hiểu chưa?”.
Anh vừa dứt lời, Đào Thành liền sửng sốt.
“Cậu muốn tôi… giám sát một người?”