"Đúng vậy".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Là ai thế?".
Đào Thành nhỏ giọng hỏi.
"Một người tên là Diệp Viêm!".
"Diệp Viêm?".
Đào Thành ngẩn người.
"Sao vậy? Ông biết người này à?".
"Sao lại không biết chứ? Đây là nhân vật đang nổi tiếng trong thời gian này, cũng là người kế vị Võ Thần mới. Có người nói thiên phú của cậu ta còn hơn cả Ám Minh Nguyệt, là sự tồn tại có hi vọng lớn nhất để trở thành Võ Thần đời mới".
Đào Thành nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy sao?".
Lâm Chính gật đầu.
Với thiên phú của Diệp Viêm thì quả thực không khó.
Nếu vậy thì anh càng không thể bỏ qua cho hắn.
Đối thủ như vậy sau này mà trưởng thành thì sẽ cực kỳ đáng sợ.
Không nói đến việc hắn nóng lòng muốn giết Lâm Chính trả thù, riêng xương chí tôn trên người anh đã khiến hắn ngày đêm mơ tưởng rồi.
Diệp Viêm đã có được nhẫn chí tôn, sao có thể bỏ qua xương chí tôn chứ?
"Thần y Lâm, nếu là chuyện này thì tôi có thể giúp cậu miễn phí, phần thưởng vẫn trao như thường", Đào Thành suy nghĩ một lát rồi nói.
"Chà, quản lý Đào hào phóng thế?", hai mắt Tửu Ngọc sáng lên, không khỏi cười nói.
"Không phải tôi hào phóng, mà là chuyện này không dễ làm".
Đào Thành lắc đầu đáp.
"Bảo các ông giám sát một người mà khó khăn thế sao?".
Ngự Bích Hồng nhíu mày, rất không vui nói.
"Diệp Viêm thiên phú dị bẩm, thực lực phi phàm, bên cạnh có vô số đại năng chỉ điểm, muốn lại gần người này thì vô cùng khó khăn. Thế nên cho dù tòa nhà treo thưởng chúng tôi phái người giám sát, thì chắc chắn không dám lại gần, cũng không giám sát được gì. Huống hồ, nếu bị phát hiện, thì đây sẽ là rắc rối lớn đối với tòa nhà treo thưởng chúng tôi".
Đào Thành bất lực đáp.
Mọi người đều nhíu mày.
Lâm Chính trầm tư một lát rồi bình thản nói: "Quản lý Đào, có thể thu thập được bao nhiêu thông tin thì hay bấy nhiêu, không sao hết".
"Nếu bị đối phương phát hiện và hỏi tới thì tôi nên trả lời thế nào?".
"Ông cứ nói với Diệp Viêm là một người bạn cũ ở ngoại vực bảo ông làm vậy, và bảo hắn rằng người bạn đó đến tìm hắn rồi".
Lâm Chính nói.
"Được".
Đào Thành gật đầu.
Hai nhân viên của tòa nhà treo thưởng nhanh chóng bê hai cái mâm đi vào.
Trong mâm đặt một số dụng cụ và thảo dược.
Phần thưởng của nhiệm vụ treo thưởng cấp Quỷ rất phong phú hậu hĩnh, thế nên những dụng cụ này cũng có phẩm cấp rất cao.
Hai mắt của Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc sáng lên, đều quay sang nhìn.
Nhưng Thương Lan Phúc chỉ liếc một cái rồi thôi, dường như không chút hứng thú.
Tuy hắn là con riêng của Thương Lan Võ Thần, nhưng cũng từng thấy không ít kỳ trân dị bảo, những thứ này đương nhiên sẽ không lọt vào mắt hắn.
Lâm Chính cũng không hào hứng lắm, nhưng rất quan tâm đến số thảo dược kia.
"Thương Lan Phúc, anh muốn lấy gì?", Lâm Chính hỏi.
"Cho bọn họ đi".
Thương Lan Phúc lắc đầu đáp.
"Được, những thứ này hai người chia nhau đi, còn số thảo dược này tôi lấy".
Lâm Chính nói.
Hai người nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
"Cảm ơn đại nhân".
"Xem ra hai cậu không hứng thú lắm với những phần thưởng này".
Đào Thành có chút ngượng ngùng.
"Vậy là tốt lắm rồi".
Lâm Chính an ủi một câu.
Quản lý Đào này cũng là người thật thà.
Nhưng đúng lúc này.
Cạch!
Cửa phòng làm việc bất ngờ bị đẩy ra, sau đó một người tiến vào.
Nhìn kĩ, chính là Lãng Bá!
Sắc mặt Thương Lan Phúc trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn khách sáo chào một câu: "Lãng Bá!".
"Cậu chủ, nghe nói cậu làm Ám Minh Nguyệt bị thương?".
Lãng Bá bước tới, mắt nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, lên tiếng hỏi.
"Phải thì làm sao?".
Thương Lan Phúc hừ một tiếng.
"Thật sao?".
Lãng Bá tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nhỏ giọng nói: "Đại nhân đã nghe nói chuyện này, ông ấy muốn gặp cậu".
"Gặp tôi làm gì?".
Thương Lan Phúc nhíu mày.
"Cậu chủ đừng hỏi nhiều, cứ đi theo lão nô là được".
Lãng Bá cười nói, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Cậu cũng phải đi".