Số sách này là tâm pháp và kiếm kỹ của Thương Lan Võ Thần.
Mặc dù không toàn diện, nhưng đa số chiêu thức đều xuất phát từ Thương Lan Võ Thần.
“Anh đang…”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc nghiêm túc nói: “Sư phụ, từ nay trở đi, bố định truyền dạy tuyệt học của ông ấy cho tôi. Đây là tâm pháp chiêu thức cả đời của ông ấy. Ông ấy muốn tôi nghiên cứu thêm, đợi tôi đọc hết chúng thì sẽ chỉ dẫn cho tôi”.
“Cho nên anh hẹn tôi ra đây là để tôi hiểu được tu vi của bố anh, sau này tôi có giao đấu với bố anh thì có thể nhìn thấu chiêu thức của ông ta?”, Lâm Chính hỏi.
“Không sai”.
Thương Lan Phúc gật đầu: “Sư phụ, anh không phải muốn tự bảo vệ sao? Nếu anh có thể nắm được đại khái những chiêu thức võ học của bố tôi, tự bảo vệ chắc chắn không thành vấn đề”.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười gượng.
“Thương Lan Phúc, anh nghĩ bố anh vừa định dạy cho anh là sẽ truyền dạy chiêu pháp lợi hại nhất của ông ta cho anh sao?".
“Sư phụ, ý anh là…”.
“Thật ra những cái này đều là chiêu thức cơ bản nhất, không phải tinh túy thật sự của Thương Lan Võ Thần”.
Lâm Chính cầm một cuốn sách lên đọc qua, lắc đầu nói: “Bây giờ, ví dụ anh là một học sinh tiểu học, Thương Lan Võ Thần ít nhất cũng phải là nghiên cứu sinh tiến sĩ. Vị nghiên cứu sinh tiến sĩ này muốn dạy kiến thức cho anh, anh nghĩ ông ta sẽ đưa luận văn nghiên cứu của ông ta cho anh hay là đưa kiến thức sách giáo khoa mà học sinh tiểu học nên học?”.
Nghe xong, Thương Lan Phúc sững sờ.
Phải.
Thương Lan Võ Thần sao có thể vừa vào đã truyền dạy kỹ pháp tinh túy nhất cho hắn?
Chắc chắn ông ta chỉ dạy cho hắn một vài kỹ pháp căn bản…
“Nói vậy là… hết hi vọng rồi sao?”.
Thương Lan Phúc cảm thấy hơi mất mát.
“Cũng không hẳn”.
Lâm Chính cầm một cuốn sách lên, nhanh chóng lật xem, cứ vậy qua một phút lại cầm một cuốn sách khác lên đọc.
“Mặc dù số sách này đều là căn bản, nhưng cũng có thể giúp anh hiểu biết khái quát về võ kỹ của Thương Lan Võ Thần, cũng không phải hoàn toàn vô dụng”.
“Sư phụ, đợi bố tôi đích thân truyền dạy tinh túy cho tôi, tôi sẽ đưa cho anh xem”.
Thương Lan Phúc vội nói.
“Bỏ đi, tôi cũng không đợi được đến lúc đó”.
Lâm Chính lắc đầu cười: “Hơn nữa, tốt nhất anh hãy cầm những thứ này quay về đi, bởi vì giờ phút này, rất có khả năng anh đã bị bố anh theo dõi”.
Thương Lan Phúc kinh ngạc, không nói gì thêm.
“Yên tâm đi A Phúc, sư phụ sẽ không sao đâu, quay về đi”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
Thương Lan Phúc không nói gì mà nhìn Lâm Chính, đột nhiên quỳ hai gối xuống, dập đầu rõ to.
“Sư phụ, tôi… đi trước đây”.
“Được”.
Lâm Chính đỡ hắn dậy, khẽ gật đầu.
Thương Lan Phúc lập tức ôm sách rời khỏi phòng.
Mặc dù Thương Lan Phúc quen biết Lâm Chính không lâu, nhưng Lâm Chính là người duy nhất vươn tay ra giúp đỡ hắn trong lúc hắn tuyệt vọng nhất.
Bởi thế trong lòng Thương Lan Phúc, Lâm Chính là người duy nhất đáng để tin cậy trên thế giới này.
Đương nhiên Lâm Chính cũng hiểu Thương Lan Phúc.
Người trọng tình trọng nghĩa như hắn sẽ không thấy chết không cứu, cũng sẽ không bán đứng bạn bè.
Những thứ mà Thương Lan Phúc mang đến cũng có lợi ích không nhỏ cho anh.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, quay đầu gọi: “Phục vụ!”.
“Anh cần gì ạ?”.
Một nhân viên phục vụ của tòa nhà treo thưởng lập tức đi tới, mỉm cười hỏi.
“Tôi muốn vài cây bút và giấy thơm, có thể mang đến giúp tôi không?”.
Lâm Chính nói.
“À… Được, không thành vấn đề…”.
Nhân viên phục vụ ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn nhanh chóng chạy đi.
Không lâu sau, giấy bút được mang đến, Lâm Chính cầm bút lên viết gì đó.
Đợi đến chiều tối, bàn trà đã có một xấp giấy dày.
Trên giấy chi chít chữ.
“Minh chủ, sao cậu vẫn còn ở đây?”.
Lúc này, Tửu Ngọc đẩy cửa vào, nhìn Lâm Chính ở trong phòng, không khỏi sửng sốt.
Lâm Chính viết ra chữ cuối cùng, thở ra một hơi, dường như không chú ý đến Tửu Ngọc mà nhìn chăm chú gì đó.
“Minh chủ? Minh chủ!”.
Tửu Ngọc vội vàng gọi mấy tiếng.
Lúc đó Lâm Chính mới phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn về phía ông ta: “Tửu Ngọc?”.
“Minh chủ, cậu không sao chứ?”.
Tửu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Không sao, chuyện gì vậy?”.
“Tôi vừa thăm dò được tin tức ở Hương Xuân Lâu trong Long Tâm Thành, bảy ngày sau có thể Diệp Viêm sẽ tham gia Long Cung tổ chức ba năm một lần. Đại nhân, có lẽ chúng ta có thể ra tay vào lúc đó!”.
“Long Cung?".
Nghe thấy hai chữ này, Lâm Chính nhíu chặt mày: “Đó rốt cuộc là cái gì?”.
“Minh chủ, có lẽ cậu không biết, đây là cơ hội tốt nhất để nhiều người trong long mạch dưới lòng đất chúng tôi phát tài”.
Tửu Ngọc cười đáp.
“Phát tài?”.
“Không sai, phát tài!”.
Tửu Ngọc đến gần hơn, nhỏ giọng nói: “Long Cung ba năm mở một lần, địa điểm mở là ở Long Tâm Thành. Nghe nói bên dưới Long Tâm Thành có một tòa thành trì cổ xưa, tòa thành trì này chính là Long Cung. Trong Long Cung có rất nhiều bảo bối, còn có nhiều truyền thừa của tiên nhân. Nếu có thể vào Long Cung lấy được bảo bối thì sẽ vinh hoa phú quý cả đời. Nếu lấy được truyền thừa tiên nhân thì có thể bay vọt lên trời, trở thành người sánh ngang với Võ Thần”.
Nói đến đó, Tửu Ngọc đỏ bừng mặt, tâm trạng vô cùng kích động.
Lâm Chính nghe vậy thì bật cười: “Nếu lợi hại như vậy thì chẳng lẽ Thất Võ Thần không dời Long Cung ra ngoài?”.
Với thực lực của Thất Võ Thần, e rằng trên thế giới này không có thứ gì có thể làm khó bọn họ.
Lâm Chính xem như đã hiểu biết về Thương Lan Võ Thần, chỉ riêng võ kỹ của Thương Lan Võ Thần cũng đủ để trở thành nhân vật sánh vai với thần linh ở giới thế tục.
Tửu Ngọc nghe vậy lại liên tục lắc đầu: “Haizz, minh chủ, vậy là cậu không biết rồi. Long Cung không phải muốn vào là vào được, ít ra Thất Võ Thần không ai vào được”.
“Vì sao?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn ông ta.
“Bởi vì điều kiện tiên quyết để vào Long Cung là độ tuổi”.
Tửu Ngọc cười đáp: “Nghe nói tuổi vượt qua độ tuổi nhất định thì không thể vào được Long Cung. Thất Võ Thần ai cũng đã hơn trăm tuổi, dù võ lực của bọn họ có mạnh cũng không thể phá vỡ điều kiện ràng buộc tổng thể của Long Cung mà xông vào Long Cung”.
“Còn có chuyện đó sao?”.
Lâm Chính cau mày: “Diệp Viêm đạt tiêu chuẩn rồi à?”.
“Phải, tôi nghe người của Hương Xuân Lâu nói hắn đã báo danh rồi…”.
“Còn phải báo danh?”.
“Đương nhiên”.
“Vậy ông cũng báo danh giúp tôi đi”.
“Minh chủ, cái này tôi không giúp được, phải tự mình đi”.
Tửu Ngọc lắc đầu.
“Vậy được, tôi đi một chuyến, bây giờ chúng ta đi báo danh”.
Lâm Chính liếc nhìn những tờ giấy xếp đầy trên bàn, nhỏ giọng nói: “Sau khi báo danh xong, tôi phải bế quan ba ngày, trong ba ngày không được để bất cứ ai quấy rầy tôi!”.