Rời khỏi tòa nhà treo thưởng, Tửu Ngọc dẫn Lâm Chính đến ngã tư đường đứng.
“Đến đây làm gì?”.
Lâm Chính không nhịn được hỏi.
“Bắt xe”.
Tửu Ngọc cười đáp.
Lâm Chính sửng sốt.
Chẳng lâu sau, một chiếc xe nội địa dừng ở bên cạnh hai người.
“Có muốn đi không?”.
Tài xế ngậm điếu thuốc thò đầu ra, lên tiếng hỏi.
“Có, giá thế nào bác tài?”.
Tửu Ngọc đến gần, lộ ra nụ cười hỏi.
“Mười viên linh đan cực phẩm! Không trả giá!”.
Tài xế nói.
Tửu Ngọc lập tức nhìn về phía Lâm Chính.
“Tình hình thế nào?”.
Lâm Chính hoang mang.
“Đại nhân, chỗ báo danh có nhiều quy tắc, nếu có người đưa vào đó sẽ thuận tiện hơn, cậu thấy…”.
Tửu Ngọc ngập ngừng.
“À”.
Lâm Chính lập tức hiểu ý của Tửu Ngọc.
Xem ra chỉ dựa vào ông ta thì không đưa Lâm Chính vào được chỗ đó.
Lâm Chính lập tức lấy một lọ nhỏ từ trên người ra đưa cho tài xế.
“Bác tài, trong này có hai mươi viên linh đan cực phẩm”.
“Hai mươi viên?”.
Tài xế ngẩn ra, vội vàng nhận lấy, mở nắp ra kiểm tra.
Chốc lát sau, tài xế vui mừng vội xuống xe kéo cửa xe ra cho Lâm Chính: “Mời lên xe, chúng ta xuất phát luôn”.
Lâm Chính và Tửu Ngọc lên xe.
Xe lập tức đi về phía Đông của Long Tâm Thành.
Long Tâm Thành rất lớn, lớn đến khó tin.
Dù là lái xe quanh thành cũng phải mất mấy tiếng mới đi xong một vòng.
Lối vào Long Cung nằm ở phía Đông của Long Tâm Thành, hơn nữa còn được thành chủ của Long Tâm Thành phái người canh giữa.
Mặc dù điều kiện vào Long Cung bị hạn chế độ tuổi, nhưng không phải ai cũng có thể đến gần.
Long Cung trong lòng người dân Long Tâm Thành là một nơi cực kỳ thần thánh.
Nơi thần thánh như vậy, dù là lối vào, để qua được cũng rất phức tạp.
Nếu có thể tìm được tài xế chuyên môn đưa tới lối vào thì sẽ cực kỳ đơn giản.
Quả nhiên, xe đến gần Long Tâm Thành thì ba bước là có trạm kiểm tra, năm bước là có trạm dừng giao thông.
Nhưng tài xế dường như vô cùng quen thuộc với các thủ vệ ở đây, có vài nơi chỉ cần chào hỏi là qua được, chỗ nào khó thì hối lộ hai viên đan được là có thể cho qua.
Lâm Chính hiểu ra tác dụng của những tài xế này.
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước một bãi đất trống rộng lớn.
Ở phía Đông Nam bãi đất trống có một tượng đầu rồng khổng lồ.
Đầu rồng há to miệng, dường như trong miệng có một đường hầm, thân rồng kéo dài xuống dưới lòng đất.
Vô số người đứng bên cạnh thân rồng, tụ tập theo từng nhóm.
“Anh vào trong Long Khẩu đi một lúc là có thể đến đá Hóa Long. Anh phải nhỏ máu lên đá Hóa Long. Nếu đá hiện lên màu xanh lam thì có nghĩa anh đã báo danh thành công, khi nào Long Cung mở anh có thể vào trong. Nếu đá hiện lên màu xám thì có nghĩa báo danh thất bại. Chúc anh may mắn!".
Tài xế cười đáp.
“Được, cảm ơn bác tài”.
Lâm Chính gật đầu, xuống xe.
Hai người vừa vào đến Long Khẩu, tài xế đột nhiên thò đầu ra, nói: “Đúng rồi, bên cạnh đá Hóa Long có một ông lão kỳ quái, anh đừng đắc tội. Nghe nói ông lão đó có thể là người của Long Cung, phải nhớ rõ!”.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhướng mày, gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác tài”.
“Khách sáo rồi”.
Tài xế cười, đạp ga rời đi, tiếp tục đón khách.
Lâm Chính và Tửu Ngọc đi tới Long Khẩu.
Nhưng hai người vừa đi chưa được mấy bước, một trận huyên náo đột nhiên vang lên.
Vô số binh khí hóa thành hàng dài rồng rắn bay về phía này…
Hai người ngẩn ra.
Số binh khí đó ngang qua thủ vệ bay thẳng đến bên trên Long Khẩu mới dừng lại.
Sau đó những bóng người khí tức đáng sợ bước xuống từ trên đó…