Ba người dịch dung.
Nhưng Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vô cùng lo lắng, đi theo sau Lâm Chính không ngừng nhìn Đông ngó Tây, đề phòng tai mắt của Thái Thiên Võ Thần.
Lâm Chính lại rất ung dung, đi thẳng về phía chợ dược liệu.
Long Tâm Thành rộng lớn, cần gì cũng có.
Chợ dược liệu ở đây hầu hết đều đến từ vực Diệt Vong.
Nhưng vẫn có một số dược liệu đặc biệt chỉ có ở long mạch dưới lòng đất chứ vực Diệt Vong không có.
Hơn nữa, những dược liệu này đều có giá cao ngất ngưởng.
“Chào đại nhân, anh cần những dược liệu gì?”.
Trước một tiệm thuốc rất sơ sài, một cô gái đang bốc thuốc thấy có khách vào, liền bỏ ngay dược liệu trong tay xuống, chạy bước nhỏ tới, nở nụ cười rạng rỡ.
"Xin hỏi cửa hàng các cô có đủ những loại thuốc này không?".
Lâm Chính chìa danh sách ra.
Cô gái cầm danh sách đọc kĩ một lượt, dường như muốn nín thở, vội gật đầu đáp: "Được, trong vòng nửa tiếng chắc chắn có đủ".
"Nửa tiếng?".
"Là thế này thưa đại nhân, một phần dược liệu trong danh sách này tiệm chúng tôi không có, nên tôi phải đến tiệm thuốc khác để lấy. Tóm lại nửa tiếng chắc chắn không vấn đề gì".
"Vậy được, bốc thuốc cho tôi đi".
"Vâng thưa anh".
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào, lập tức xoay người định chạy đi.
"Nhóc Ngư, cháu làm cái gì vậy?".
Đúng lúc này, một tiếng trách mắng nghiêm nghị vang lên.
Chỉ thấy một ông lão mái tóc bạc phơ, già lụ khụ, ngậm một tẩu thuốc đi từ trong nhà ra.
Ông lão tóc bạc da mồi, vóc dáng gầy nhỏ, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Cô gái hoàn hồn, vội kêu lên: "Ông nội..."
"Những chuyện ông dặn cháu quên hết rồi sao?".
Ông lão hừ mũi nói, sau đó giật lại danh sách, xem một lát rồi trầm giọng nói: "Rất xin lỗi quý khách, là con bé này không hiểu chuyện! Những dược liệu cậu cần đều có giá trị đắt đỏ, thế nên phải trả tiền xong xuôi chúng tôi mới có thể bốc thuốc cho cậu".
"Trả tiền trước?".
Ngự Bích Hồng ở phía sau tức giận: "Đâu ra cái kiểu trả tiền trước bốc thuốc sau? Nếu các ông không có, hoặc lấy thuốc không đúng thì phải làm sao?".
"Nếu quý khách không hài lòng thì chúng tôi có thể trả lại tiền".
Ông lão bình thản đáp.
"Ông..."
Ngự Bích Hồng nổi giận, đang định rút kiếm ra.
Ông lão sợ hãi biến sắc, vội vàng lùi lại.
"Vị đại nhân này, xin đừng tức giận..."
Cô gái vội đi tới cúi người với Ngự Bích Hồng, vẻ mặt áy náy nói: "Ông tôi cũng là có nỗi khổ riêng, thế này đi, tôi bốc thuốc cho các cô trước... Các cô xem thuốc xong mà hài lòng thì trả tiền sau cũng được".
Nói xong liền chạy đi.
"Đúng là ngang ngược!".
Ngự Bích Hồng tra kiếm vào vỏ, nhưng vẫn chưa nguôi giận.
"Ông à, ông làm ăn như vậy thì không bền đâu".
Lâm Chính bình thản nói.
Ông lão há miệng, bất lực thở dài: "Đại nhân, tôi cũng chẳng còn cách nào khác... Cửa tiệm này của chúng tôi trước giờ làm ăn rất tốt, nhưng hai năm nay những người đến lấy hàng không trả tiền quá nhiều, thế nên... tôi cũng chỉ đành làm vậy... Mong đại nhân lượng thứ..."
"Lấy hàng không trả tiền? Đây là Long Tâm Thành cơ mà, kẻ nào mà coi trời bằng vung như vậy?".
Tửu Ngọc kinh ngạc nói.
"Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là người của nhà Võ Thần rồi!".
Ông lão lắc đầu.
"Người của nhà Võ Thần? Lẽ nào là Thương Lan Võ Thần?".
Lâm Chính hạ giọng hỏi.
Anh vừa dứt lời, ông lão liền biến sắc, vội vàng xua tay: "Đại nhân đừng nói nữa, đừng nói nữa, nói nữa là cả nhà tôi tiêu đời mất".
Lâm Chính đương nhiên hiểu được sự kiêng dè của ông lão.
Ở long mạch dưới lòng đất, Võ Thần có uy quyền tuyệt đối.
Cô gái nhanh chóng mang theo rất nhiều dược liệu chạy tới.
Cô ta hơi thở dốc, khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, đặt dược liệu lên quầy rồi cười nói: "Thưa quý khách, những thứ anh cần đều ở đây cả, anh xem đi".
"Ừ".
Lâm Chính gật đầu, bắt đầu kiểm kê.
Cô gái có chút lo lắng, chỉ sợ Lâm Chính không hài lòng.
Dù sao cũng mới nghe ông lão kể về cảnh ngộ của cửa tiệm này, cũng có thể hiểu được bọn họ đang rất cần một đơn hàng để xoay chuyển tình hình.
Nhưng đúng lúc này, có mấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, sau đó một giọng nói lười nhác vang lên.
"Ngư Nhi, chuẩn bị nhung sâm cho chúng tôi, phải là loại 500 năm, rõ chưa?".
Cô gái nghe thấy thế liền tái mặt.
Ông lão cũng run bắn lên, kinh hãi nhìn ra ngoài cửa.
Lâm Chính nhíu mày ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc kiếm phục xa hoa, dẫn theo mấy người nữa đi vào tiệm thuốc.
"Cậu... cậu Thương Lan?".
Cô gái lùi lại nửa bước, run rẩy kêu lên.
"Ủa? Cửa tiệm của các cô... cũng có khách khác cơ à?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn mấy người Lâm Chính, nhếch môi mỉm cười nói: "Các anh mau cút đi, hôm nay cửa tiệm này không bán!".