Đám Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày.
Ngự Bích Hồng tính tình nóng nảy, nhưng cô ta không hề kích động.
Bởi vì cô ta nghe thấy xưng hô ông lão gọi người đàn ông này.
Cậu Thương Lan?
Lẽ nào người này là con trai của Thương Lan Võ Thần?
Thương Lan Phúc là con riêng của Thương Lan Võ Thần, nói một cách nghiêm túc thì chỉ là con vợ bé, không được công khai, đãi ngộ bình thường so với con cái của bà cả thì khác nhau một trời một vực.
Thế nên những người này có thể trực tiếp đại diện cho Thương Lan Võ Thần.
Ngự Bích Hồng nhìn về phía Lâm Chính, có chút không biết giải quyết thế nào.
"Anh là chủ cửa tiệm này sao?".
Lâm Chính tiếp tục kiểm kê dược liệu, không nhanh không chậm hỏi.
"Không phải".
"Vậy anh có quyền gì mà đuổi tôi?".
Lâm Chính lại nói.
Anh vừa dứt lời, đám thuộc hạ của người đàn ông lập tức nổi giận, xúm lại bao vây.
Nhưng người đàn ông lại giơ tay lên ngăn cản, nhìn Lâm Chính chằm chằm: "Thú vị đấy, thằng nhãi, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?".
"Không biết, cũng không muốn biết".
Lâm Chính tỏ vẻ không quan tâm.
Người đàn ông nheo mắt lại.
"Đại nhân, anh đừng nói nữa, đây là cậu hai Thương Lan Ngạo của Thương Lan Võ Thần, anh còn nói như vậy thì sẽ gặp họa đấy!".
Cô gái tên Ngư Nhi vội chạy ra khỏi quầy, không ngừng cúi người xin lỗi Thương Lan Ngạo.
"Cậu Ngạo, anh đại nhân đại lượng, đừng làm khó khách hàng của tôi, anh cần gì Ngư Nhi sẽ chuẩn bị thỏa đáng".
Cô gái tỏ vẻ lo lắng, nói đầy chân thành.
Nhưng Thương Lan Ngạo lại bật cười nhìn cô gái: "Ngư Nhi, cô nói thật chứ? Nếu tôi không làm khó hắn, thì tôi cần gì cô cũng chuẩn bị cho tôi sao?".
Ngư Nhi nghe thấy thế liền hơi biến sắc, ngập ngừng một lát nhưng không biết nên nói gì cho phải.
"Được rồi, cô đã nói như vậy thì tôi còn cằn nhằn cái gì nhỉ? Ngư Nhi, chắc cô hiểu ý tôi chứ?".
Thương Lan Ngạo cười nói: "Lát nữa đi theo tôi, đêm nay sẽ ở phủ của tôi! Chỉ cần cô hầu hạ tôi chu đáo, tôi đảm bảo tiệm thuốc của các cô sẽ càng ngày càng tốt, làm ăn thuận lợi, mỗi ngày đấu vàng".
Ngư Nhi sợ đến mức không dám hé răng nói gì.
Lâm Chính cũng coi như hiểu được tại sao tiệm thuốc này lại thê thảm như vậy.
Chắc là Thương Lan Ngạo nhìn trúng cháu gái của ông chủ cửa tiệm, muốn đưa cô ta về phủ của mình, nhưng đối phương không chịu, nên không ngừng gây áp lực, thường xuyên đến phá đám.
Hắn là con trai của Thương Lan Võ Thần, cả Long Tâm Thành có ai dám ra mặt giúp cửa tiệm này chứ?
Cửa tiệm tức giận mà không dám nói.
"Cậu Thương Lan, ngoài việc này ra thì chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với anh, anh đổi cái khác được không..."
Ngư Nhi muốn khóc mà không có nước mắt.
"Cậu Thương Lan, cậu tha cho cháu tôi đi, chỉ cần cậu bỏ qua cho nó thì bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được".
Ông lão lảo đảo đi tới, quỳ xuống đất vừa dập đầu vừa van xin.
"Cút sang một bên!".
Thương Lan Ngạo có chút tức giận, đạp ông lão một cái, lạnh lùng chửi bới: "Ông đây nhìn trúng cháu gái ông là phúc của nhà ông! Các ông còn dám từ chối à? Tôi nói cho các ông biết, Long Cung sắp bắt đầu, cháu gái ông bắt buộc phải hợp tu với tôi, nếu không hôm nay tôi không những lôi cháu gái ông đi, mà còn đập luôn cửa tiệm của ông!".
"Cậu Thương Lan!".
Ông lão nằm ở dưới đất, kêu lên thống thiết.
Cô gái cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Người đi đường ở bên ngoài nhao nhao nhìn vào trong hóng hớt.
Khi nhìn thấy người đứng ở đây là Thương Lan Ngạo, thì không ai dám nhiều chuyện nữa, vội vàng cúi đầu rời đi.
Không dám ở lại thêm chút nào.
"Đồ cặn bã!".
Tửu Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngự Bích Hồng siết chặt chuôi kiếm, chỉ muốn rút luôn ra.
Nhưng Thương Lan Ngạo phớt lờ bọn họ, nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái, chờ câu trả lời của đối phương.
Cô gái hoàn hồn lại, khóe mắt ầng ậng nước, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như định thỏa hiệp.
Chẳng còn cách nào khác, cửa tiệm này là bát cơm của cả một gia đình.
Nếu hắn làm thật thì cả nhà sẽ không còn đường sống.
Nhưng đúng lúc cô gái định lên tiếng, thì một giọng nói bình thản vang lên.
"Đường đường là con cháu của Thương Lan Võ Thần, vậy mà đức hạnh lại không bằng chó lợn, đúng là khiến người ta thất vọng!".