Thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba người, Lâm Chính cũng chẳng buồn giải thích, xoay người lại nói với Ngư Nhi: “Cô Ngư Nhi, số dược liệu này hết bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi trả cho cô!”.
Vẻ mặt Ngư Nhi đầy phức tạp, nhìn về phía ông mình.
Ông lão thở dài, lắc đầu đáp: “Đại nhân, số dược liệu này chúng tôi tặng miễn phí”.
“Sao có thể không thu tiền được? Nếu tôi cầm không số dược liệu này về thì khác gì Thương Lan Ngạo? Hơn nữa, cửa tiệm này của các ông chịu nổi thất thoát này sao?”.
Lâm Chính bình thản nói, lấy một bình linh đan lớn trong người ra, đặt lên quầy.
Số linh đan này đủ để chi trả cho dược liệu.
“Cảm ơn đại nhân”.
Ông lão hành lễ, vẻ mặt lo lắng nói: “Số linh đan này đủ để cửa tiệm chống đỡ thêm một thời gian. Nhưng bây giờ chúng tôi đã đắc tội với cậu chủ Thương Lan Ngạo, ở Long Tâm Thành đâu còn chỗ dung thân cho nhà chúng tôi nữa…”
“Ông đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cả nhà ông chu toàn”.
Thương Lan Phúc nghiêm túc nói.
“Nhưng…”
Không phải ông lão không nhận ra Thương Lan Phúc, nhìn anh ta muốn nói lại thôi.
Thương Lan Phúc nhíu mày: “Nhưng cái gì? Có phải ông nghĩ tôi là con riêng thì quyền lên tiếng không lớn bằng Thương Lan Ngạo?”.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi… tôi không có ý đó…”
“Tóm lại ông cứ yên tâm, tôi vẫn áp chế được Thương Lan Ngạo, ông cứ mở tiệm bình thường. Nếu Thương Lan Ngạo hoặc ai khác đến gây rắc rối cho ông thì bảo ngay người đến tìm tôi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho ông!”.
Thương Lan Phúc vỗ ngực, vẻ mặt đầy tự tin.
Thấy Thương Lan Phúc nói vậy, ông lão cũng chỉ có thể ôm quyền cảm ơn.
“Được rồi, chúng ta về thôi”.
Lâm Chính cất dược liệu đi, bình thản nói.
Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và Thương Lan Phúc gật đầu, chuẩn bị rời đi.
“Đại nhân, xin chờ một chút!”.
Đúng lúc này, Ngư Nhi bỗng kêu lên.
Lâm Chính dừng bước, nhìn cô gái với ánh mắt kỳ quái.
“Cô còn chuyện gì sao?”.
Chỉ thấy gò má Ngư Nhi đỏ bừng, cắn chặt môi, sau đó cúi người thật thấp với Lâm Chính.
“Đại ân đại đức của đại nhân, Ngư Nhi xin khắc ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp!”.
“Không có gì”.
Lâm Chính mỉm cười, xoa đầu Ngư Nhi, sau đó xoay người rời đi.
Cô gái đứng ở cửa tiệm thuốc, nhìn đám người Lâm Chính cho đến khi bọn họ biến mất ở cuối đường.
Trở về phòng bế quan ở tầng một dưới hầm tòa nhà treo thưởng, Lâm Chính lập tức bắc nồi, bắt đầu luyện đan.
Thương Lan Phúc không rời đi mà lấy mấy quyển sách mới tinh trong người ra đưa cho Lâm Chính.
“Sư phụ, đây là những mật tập công pháp bố tôi đã đích thân đưa cho tôi chiều hôm qua, hình như là công pháp quan trọng của tộc Thương Lan! Sư phụ đọc đi!”.
Thương Lan Phúc cười nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính rất có hứng thú nhận lấy, sau khi đọc một lát liền nhíu mày.
“Những cái này đều là tâm pháp, hơn nữa… còn rất huyền diệu!”.
“Bố tôi nói nếu tôi có thể tinh thông những công pháp này thì sẽ có tư cách giao đấu với ông ấy! Tầng ba Long Cung cũng không thành vấn đề!”.
“Vậy anh thử học chưa?”.
“Học rồi, đêm qua tôi đã thuộc lòng, nhưng… nhưng đệ tử ngu ngốc, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra đạo lý trong đó”.
Thương Lan Phúc gãi đầu, cảm thấy rất ngượng ngùng.
Lâm Chính đọc kĩ những tâm pháp này, nửa tiếng sau mới bình thản nói: “Bố anh bảo anh học công pháp này trong bao lâu?”.
“Ông ấy cho tôi ba năm”.
“Ba năm? Hơi lâu…”
“Nghe nói lúc trước ông ấy cũng phải mất ba năm để học tâm pháp này… Thời gian này đã là rất hà khắc rồi…”
“Tôi giúp anh tập những tâm pháp này trong ba tháng, thế nào?”.
Lâm Chính bỗng nhiên nói.