Thương Lan Phúc không dám tin vào tai mình.
Ba tháng để học những tâm pháp này?
Đây là việc mà người thường có thể làm được sao?
Nhưng những lời này do chính Lâm Chính nói, Thương Lan Phúc sao có thể không tin cho được?
“Xin tuân theo lời dạy của sư phụ!”.
Thương Lan Phúc lập tức quỳ xuống ôm quyền.
“Đứng lên nói đi”.
Lâm Chính vội đỡ Thương Lan Phúc dậy, sau đó nhỏ giọng nói: “Tuy khẩu quyết tâm pháp này phức tạp, lại khó lĩnh ngộ, nhưng chỉ cần chăm chỉ nghiên cứu tu luyện thì không khó để hiểu được thấu đáo. Thương Lan Phúc, tôi có thể giúp anh nhanh chóng nắm được yếu lĩnh của những tâm pháp này, nhưng mong anh có thể ghi nhớ một chuyện”.
“Sư phụ cứ nói”.
“Sau khi nắm được cậu tuyệt đối đừng để bố cậu biết”.
Lâm Chính bình thản nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt, không hiểu Lâm Chính làm vậy là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.
Lâm Chính lập tức mở trang đầu tiên của tâm pháp ra, bắt đầu giảng giải cho Thương Lan Phúc.
Một tiếng sau, Lâm Chính đưa tâm pháp cho anh ta.
“Ngày mai là Long Cung mở, anh cũng chuẩn bị trước đi, lát nữa tôi sẽ luyện một mẻ đan. Sau khi đan thành, tôi sẽ bảo Tửu Ngọc mang một viên cho anh, ngày mai thì dùng!”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ, bố tôi đã cho tôi không ít đan dược rồi”.
Thương Lan Phúc cười nói.
“Thêm một viên cũng không thừa”.
“Thôi được rồi, cảm ơn sư phụ!”.
Thương Lan Phúc ôm quyền hành lễ, sau đó rời đi.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta.
Thương Lan Phúc vừa đi khỏi, Tửu Ngọc liền tò mò nhìn Lâm Chính: “Minh chủ, sao cậu lại bảo cậu Thương Lan Phúc giấu chuyện tâm pháp? Nếu cậu ta nắm được nhanh hơn thì chẳng phải chuyện tốt sao?”.
“Thương Lan Võ Thần lòng dạ hẹp hòi, rất hay đố kị với những người có tài, nếu để ông ta biết đứa con riêng này có thể nắm được tâm pháp trong vòng ba tháng, chỉ e Thương Lan Phúc sẽ gặp họa sát thân”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Không phải chứ? Tốt xấu gì Thương Lan Phúc cũng là con trai của Thương Lan Võ Thần, con trai tài giỏi thì chẳng phải người làm bố nên vui mừng sao?”, Tửu Ngọc kinh ngạc nói.
“Nhưng vấn đề là anh ta là con riêng”.
“Chẳng phải Thương Lan Võ Thần đã thừa nhận rồi sao?”.
“Không, ông ta không hề thừa nhận, chỉ là thừa nhận ngoài mặt thôi”.
Lâm Chính thở dài, bình tĩnh nói: “Thương Lan Phúc cũng đáng thương, Thương Lan Võ Thần chỉ đang lợi dụng anh ta mà thôi! Thương Lan Võ Thần coi trọng nhất là huyết thống, từ đầu đến cuối, ông ta không hề coi trọng đứa con riêng này…”
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng run lên, đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Sau khi luyện xong đan dược, Tửu Ngọc liền đem ngay một viên đến cho Thương Lan Phúc.
Lâm Chính thì chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó cho ngày mai.
Anh không chút quan tâm đến những kho báu trong Long Cung.
Anh chỉ quan tâm một người!
Diệp Viêm!
“Mong rằng tất cả ân oán có thể chấm dứt vào ngày mai!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ.
Sáng hôm sau.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn khiến Lâm Chính đang nhập định phải choàng tỉnh.
Anh đẩy cửa phòng bế quan, chỉ thấy Tửu Ngọc hùng hổ chạy tới.
“Minh chủ, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, lối vào Long Cung giãn ra rồi!”.
“Lối vào giãn ra?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
“Bây giờ tất cả các cao thủ của Long Tâm Thành đang tiến về phía Long Khẩu, chúng ta nhanh lên đi!”.
Tửu Ngọc hưng phấn nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, cất số đan dược đã luyện chế ngày hôm qua, kiểm tra Hồng Mông Long Châm, lại lấy tay che mắt vận khí, sau đó mới sải bước đi ra ngoài tòa nhà treo thưởng.
Ngự Bích Hồng đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
“Minh chủ, Thương Lan Võ Thần đã đến Long Khẩu, nghe nói… Thái Thiên Võ Thần cũng chuẩn bị di giá đến đó, quan sát trận đấu ở Long Cung!”.
Ngự Bích Hồng cung kính nói.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn đám người cuồn cuộn không dứt trên đường, khàn giọng nói: “Xuất phát!”.