Bên ngoài Long Khẩu người chật như nêm.
Vô số cao thủ của Long Tâm Thành đều tề tựu ở đây.
Người của các thế tộc lớn cũng có mặt.
Ở hai bên Long Khẩu là hai hàng ghế xa hoa.
Thương Lan Võ Thần đã ngồi trên một chiếc ghế báu lưu ly từ lâu, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh ông ta là vô số cường giả của phủ Thương Lan.
Các võ sĩ đến nơi thấy Thương Lan Võ Thần thì đều đi tới bái lạy, không dám làm càn.
Khí trường của Võ Thần đã bao phủ cả Long Khẩu.
Cũng chỉ có những dịp long trọng như thế này, người ở long mạch dưới lòng đất mới được chứng kiến phong thái của Võ Thần.
Một dãy người trẻ tuổi xếp hàng phía sau Thương Lan Võ Thần.
Cả nam lẫn nữ.
Thương Lan Phúc cũng nằm trong số đó.
Bọn họ đều là con của Thương Lan Võ Thần, lần này vào Long Cung để rèn luyện bản thân, lấy được lợi ích.
Nhưng Thương Lan Phúc khác với các sư huynh tỷ muội khác.
Hầu hết những người này chỉ rèn luyện ở tầng một tầng hai Long Cung.
Còn Thương Lan Phúc phải vào được tầng thứ ba mới coi như hoàn thành.
“Oa! Náo nhiệt quá!”.
Một cô gái mặc váy đỏ, tay cầm loan đao, đi tới Long Khẩu, thấy cảnh tượng này thì không khỏi nhếch môi.
Những người đi theo sau đều mặc áo đỏ cầm đao bạc, vô cùng nổi bật.
Không ít người quay sang nhìn.
“Là người của thế gia Huyết Đao Long Đông!”.
“Cái gì? Thế gia Huyết Đao? Lẽ nào người kia là… Tàn Huyết Đao Nữ Mị Mộng?”.
“Đúng vậy, chính là cô ấy!”.
“Trời ơi, cô Mị Mộng cũng đăng ký à? Hình như năm nay cô ấy mới 18 tuổi nhỉ?”.
“Còn trẻ như vậy mà dám vào Long Cung? Chán sống à? Tôi sợ cô ấy còn không đánh nổi tầng đầu tiên của Long Cung ấy chứ!”.
“Cô ấy điên rồi!”.
Không ít người kêu lên kinh ngạc.
Nhưng Mị Mộng chỉ cười khẩy, nhìn xung quanh với ánh mắt khinh bỉ: “Một lũ ngu xuẩn, Long Cung tầm thường này mà làm khó được tôi sao? Tôi nói cho các anh biết, mục tiêu của tôi không phải là tầng một, mà là tầng ba, rõ chưa?”.
“Tầng ba?”.
Xung quanh lại xôn xao.
Không một ai tin.
“Đến lúc đó hãy mở to đôi mắt chó của các anh ra mà nhìn!”.
Mị Mộng lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm quan tâm đến những người này.
“Cô chủ, Thương Lan Võ Thần đích thân đến đây, cô hãy mau đi bái kiến đi, đừng làm mất lễ nghi của nhà chúng ta”.
Đúng lúc này, một bà lão mặc bào đỏ ở phía sau Mị Mộng đi tới, nhỏ giọng nói.
Mị Mộng liếc nhìn Thương Lan Võ Thần đang ngồi ở phía trên như thần linh cách đó xa xa, trong lòng khó chịu.
“Thế gia Huyết Đao chúng ta từng có thiên tài suýt thành Võ Thần, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao phải cúi đầu với ông ta chứ?”.
“Cô chủ, hãy cẩn trọng với lời nói và hành động, Võ Thần ở đây, không được làm càn, mau đi đi!”.
“Haizz, thôi được rồi!”.
Mị Mộng thở dài, chỉ đành cắn răng đi tới, hành lễ với Thương Lan Võ Thần.
“Vãn bối Mị Mộng bái kiến Thương Lan Võ Thần!”.
“Cô chủ của thế gia Huyết Đao?”.
Thương Lan Võ Thần chậm rãi mở mắt ra nhìn Mị Mộng, sau đó gật đầu: “Không tệ không tệ, tuy còn nhỏ tuổi mà đã có tu vi như thế này, quả thực đáng quý”.
“Võ Thần đại nhân quá khen ạ”.
Tuy trong lòng Mị Mộng không thích Thương Lan Võ Thần, nhưng lễ nghi cơ bản thì vẫn phải thực hiện.
Sau mấy lời khách sáo, cô ta liền lui sang bên cạnh, chờ cửa Long Cung mở hoàn toàn.
Đúng lúc này, xung quanh lại xôn xao.
Sau đó chỉ thấy đám người tách ra, một người đàn ông mặc bạch y hoa văn cây trúc cõng một gùi thuốc đi vào Long Khẩu.
Một số người không chú ý đến người này, nhưng không ít người sau khi quan sát một phen liền kêu lên thất thanh.
“Đó là… truyền nhân Kỳ Thanh Bạch của Dược Thánh?”.
“Hả? Truyền… truyền nhân của Dược Thánh đến sao?”.
“Vãi chưởng, đúng là thần y Kỳ Thanh Bạch!”.
“Anh ta… sao anh ta cũng đến tham gia Long Cung vậy?”.
Mọi người kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Thương Lan Võ Thần nhíu mày, quay sang nhìn người đàn ông đang cõng gùi thuốc.
Nhưng đối phương cứ như không nhìn thấy ông ta, đi về phía Long Cung như chốn không người, liếc nhìn cánh cửa, rồi ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần, không thèm hành lễ với Thương Lan Võ Thần.
Đây là coi thường một cách trắng trợn!