Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng, muốn ngăn cản mà không kịp.
Cô ta hít một hơi, chỉ đành đánh liều vào trong.
Cô ta đến đây là để khiêu chiến bản thân.
Dù biết trong đó nguy hiểm trùng trùng, nhưng cô ta cũng không lùi bước.
Hơn nữa, người có biểu hiện xuất sắc ở Long Cung sẽ có thể lấy được tư cách khiêu chiến Võ Thần.
Do đó, cô ta chỉ khuyên Lâm Chính rời đi, còn bản thân mình không định đi.
“Con nhỏ đê tiện, nếu mày còn có chút lương tâm với cái nhà này thì chết ở trong đó luôn đi đừng ra ngoài!”.
Ngay khi Cầm Kiếm Nữ chuẩn bị bước vào Long Cung, một giọng nói lạnh băng vang lên.
Cầm Kiếm Nữ sững sờ, quay đầu nhìn lại, lúc đó mới phát hiện là cô của mình.
“Tốt nhất mày chủ động đi tìm cậu Thương Lan xoa dịu lửa giận của cậu ấy, nếu không, dù mày có an toàn ra được, nhà chúng ta cũng sẽ không tha cho mày!”.
“Mày sẽ là tội nhân của nhà chúng ta!”.
“Rốt cuộc thế gia Cầm Kiếm chúng ta đã tạo nghiệt gì mà lại xuất hiện một đứa đành đoạn như mày?”.
“Sao mày không tự vẫn ở đây luôn đi?”.
Người của thế gia Cầm Kiếm dâng tràn oán hận, chỉ vào Cầm Kiếm Nữ mắng chửi.
Cầm Kiếm Nữ xem như đã nhìn rõ được bộ mặt thật của người trong gia tộc.
Cô ta không trách bọn họ.
Dù gì bọn họ cũng chỉ muốn sống sót.
Nhưng bọn họ không nên hi sinh cô vì lợi ích của bọn họ.
Đây là điều mà Cầm Kiếm Nữ không thể chấp nhận được.
“Hi sinh tôi, các người sẽ được Võ Thần che chở, một bước lên mây đúng không?”.
Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói.
“Gia tộc sinh mày, nuôi mày, dạy mày, chẳng lẽ mày không nên hi sinh vì gia tộc sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạc lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ những năm qua con không báo đáp cho gia tộc hay sao?”.
Cầm Kiếm Nữ lạnh giọng nói: “Con vì gia tộc đã làm đủ nhiều rồi, con không nợ mọi người thứ gì. Huống hồ, trước kia con đã vạch rõ ranh giới với các người, các người có thế nào cũng không liên quan đến con!”.
“Mày… Mày…”.
“Bất hiếu! Thế gia Cầm Kiếm lại sinh ra đứa bất hiếu như vậy!”.
“Súc sinh!”.
“Lợn chó cũng không bằng!”.
Người của thế gia Cầm Kiếm tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, tâm trạng cực kỳ kích động, phẫn nộ gào lên.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không quan tâm, cầm kiếm đi vào cửa Long Cung.
Vừa vào cửa Long Cung, đường nhìn đã bị những tia sáng vàng bao trùm, trước mắt trừ ánh sáng vàng thì không còn thấy gì cả.
Một cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ bao trùm cơ thể.
Đợi cảm giác đó biến mất, Cầm Kiếm nữ đã đứng ở tầng một của Long Cung.
Lâm Chính cũng đứng bên cạnh.
Lúc này, Lâm Chính đang lặng lẽ quan sát hiện trường.
Toàn bộ tầng một đã máu chảy thành sông, thi thể chất đầy đất.
Khắp nơi toàn thi thể của người tham gia Long Cung.
Tay chân đứt rời, nội tạng như bùn nhão rải đầy đất.
Nhìn vào mà kinh hãi.
Cầm Kiếm Nữ sững sờ, ngây ngốc nhìn xung quanh.
Chẳng lâu sau, đường nhìn của cô ta xuất hiện một bóng người giống như sát thần.
Người đó… chính là Thương Lan Thiên Tuyệt.
Hắn cầm kiếm xông vào đám người, điên cuồng giết chóc, máu bắn xung quanh người hắn, nhuộm cả người hắn thành màu đỏ.
“Không hay!”.
Cầm Kiếm Nữ biến sắc, lập tức hô lên: “Chúng ta đi mau thôi”.
“Không kịp nữa rồi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Thương Lan Thiên Tuyệt đã nhìn thấy chúng ta rồi”.
“Cái gì?”.
Cầm Kiếm Nữ kinh hãi, quay đầu nhìn.
Quả nhiên, Thương Lan Thiên Tuyệt vừa chém đầu của một võ giả xuống, đôi mắt dính đầy máu lướt về phía này, trên mặt hiện lên nụ cười dữ tợn.
Hắn bỏ qua những người xung quanh, cầm kiếm bước nhanh về phía này.
Cầm Kiếm Nữ lập tức rút kiếm, căng thẳng nhìn hắn…