“Thật không ngờ hai người lại dám tới thật”.
Thương Lan Thiên Tuyệt mỉm cười, sát khí trỗi dậy: “Tôi còn lo lắng các người bỏ chạy mất. Hơi hối hận vì vào bị sớm đấy”.
“Thương Lan Thiên Tuyệt có chuyện gì thì nói với tôi đừng làm khó anh ta. Anh ta chẳng qua là buột miệng thôi. Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự giải quyết”, Cầm Kiếm Nữ bặm môi nói.
“Đừng vội, chuyện giữa chúng ta đương nhiên cần giải quyết. Cô không muốn gả cho tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng, thế nhưng thể chất linh kiếm của cô thì tôi vẫn sẽ lấy, cô không chạy nổi đâu. Nhưng trước đó, tôi phải giải quyết người này đã”.
Thương Lan Thiên Tuyệt nheo mắt: “Anh có thể đánh bại tôi trong 10 chiêu không. Giờ cơ hội của anh tới rồi, để xem anh có thủ đoạn gì có thể đánh bại tôi”.
“Thủ đoạn, đánh đại hai đường là được có gì đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ngông vậy cơ à? Không cần vội. Anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh đâu. Bố tôi nói rồi, giữ lấy mạng anh, mang về hành hạ. Vì dù sao thì chưa từng có ai dám sỉ nhục Thương Lan nhất tộc chúng tôi như thế”, Thương Lan Thiên Tuyệt bước tới.
“Tôi đánh phế tu vi của anh trước, chặt gãy tứ chi của anh rồi đưa anh rời khỏi long cung”.
“À phải rồi, trước khi anh rời đi. Tôi còn biểu diễn một tiết mục cho anh. Không phải anh muốn bảo vệ ả tiện nhân này sao, tôi sẽ hợp tụ với ả ngay trước mặt anh”.
“Sao, tiết mục này không tệ chứ?”
Hắn cười, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng. Lúc này không còn ai ở lối vào nữa rồi.
Đám người như Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không gây sự với hắn. Những người khác càng sợ và lánh xa hắn hơn. Chỉ còn lại ba người Lâm Chính
“Đừng hòng”, Cầm Kiếm Nữ không nhịn được nữa bèn hét lên và chém kiếm về phía trước.
Cô ta không dám do dự. Vì dù sao kẻ này cũng có tu vi cao hơn cả Ám minh Nguyệt và còn là truyền nhân của Thương Lan Võ Thần. Không sử dụng toàn lực thì cô ta không có cơ hội chiến đấu.
Tiếng kiếm vang lên, đổ xuống Thương Lan Thiên Tuyệt. Hắn hét lớn, thúc giục chân khí trong cơ thể đánh tan kiếm khí của Cầm Kiếm Nữ.
“Cái gì?”, cô ta run rẩy.
“Chút trò vặt vãnh mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ à?”
Hắn hừ giọng, bổ kiếm tới. Cầm Kiếm Nữ vội vàng đỡ đòn.
Keng.
Hai thanh kiếm va chạm, Cầm Kiếm Nữ cảm thấy toàn thân run rẩy. Thanh kiếm trong tay cô ta cũng rung lên bần bật.
Cô ta bặm môi, không chịu buông tay. Thế nhưng kiếm khí của Thương Lan Thiên Tuyệt lại điên cuồng chém tới. Từng đường một. Giống như sóng trào
Cầm Kiếm Nữ chống cự Thế nhưng trước thực lực của hắn, cô ta căn bản không thể chống lại nổi.
Cuối cùng thì...Thanh kiếm trong tay cô ta bị chém gãy. Cô ta thất kinh và không thể đỡ được nữa.
Nhưng có vẻ như Thương Lan Thiên Tuyệt không định giết cô ta mà quay kiếm đập chuôi vào bụng cô ta. Cầm Kiếm Nữ nôn ra máu, bay bật ra, ngã xuống đất.
“Giết cô thì lãng phí cơ thể linh kiếm quá. Đợi tôi hợp tu xong thì tiễn cô lên đường nhé”.
Thương Lan Thiên Tuyệt thản nhiên nói. Cầm Kiếm Nữ bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận nhưng cô ta không thể chiến đấu được nữa. Cô ta giơ tay lên, năm ngón tay gãy rời, máu phun ra ướt đẫm. Về sức mạnh thì cô ta đã thua Thương Lan Thiên Tuyệt rồi.
Cô ta không thể thắng. Cô ta nhắm mắt lại, chộp lấy mảnh kiếm tàn và thầm phóng ra sức mạnh phi thăng. Nếu đến bước không thể làm gì được nữa thì cô ta sẽ lựa chọn tự phát nổ để giữ sự trong sạch.
Thế nhưng Thương Lan Thiên Tuyệt đã không còn làm khó Cầm Kiếm Nữ nữa mà quay qua Lâm Chính.
“Được rồi, tiếp theo đến anh rồi”, Thương Lan Thiên Tuyệt mỉm cười.
“Vậy mau ra tay đi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Được, tôi sẽ tác thành cho anh”.
Thương Lan Thiên Tuyệt cũng không nhiều lời, cứ thế tấn công ngực Lâm Chính. Hắn định đánh phế tu vi sau đó là tứ chi của Lâm Chính.
“Cẩn thận”, Cầm Kiếm Nữ kêu lên.
Nhát kiếm giống như con rắn độc nhắm thẳng về phía trước. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên né người, tránh được.
Thanh kiếm chém hụt.
“Cái gì?”
Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng. Thương Lan Thiên Tuyệt giật mình, sau đó gật đầu.
“Tôi nhìn nhầm rồi, không ngờ anh cũng có chút thực lực”.
“Thế nhưng thực lực của anh thì lại khiến tôi thất vọng quá”, Lâm Chính lắc đầu: “Đây đã là chiêu đầu rồi. Tôi nói rồi, đánh bại anh trong 10 chiều. Vì vậy cơ hội của anh không còn nhiều nữa rồi”.
“Đồ chán sống”, hắn gầm lên. Sức mạnh phi thăng như sóng trào trên thanh kiếm của hắn.
“Kinh Lãng Nhất Kiếm”.
Cùng với tiếng hô, đường kiếm lại ập về Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính điềm đạm xích chân lên, khẽ cử động và né được đòn kiếm vô cùng nhẹ nhàng.
Cầm Kiếm Nữ hóa đá. Tương Lan Thiên Tuyệt cũng há hốc miệng.
“Không thể nào”.
Hắn chưa từng thấy ai có thể né kiếm như thế. Đúng là điên rồi.
Bởi vì chỉ cần bất cẩn thôi là Lâm Chính sẽ bị biến thành tro bụi trước nhát kiếm của hắn. Thương Lan Thiên Tuyệt không phải kẻ ngốc, biết rằng dù Lâm Chính chỉ cử động người nhưng hắn có thể cảm nhận được người này đã nhìn thấu kiếm pháp của mình.
“Rốt cuộc anh là ai?”, Thương Lan Thiên Tuyệt hỏi.
“Anh vẫn còn tám chiêu”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn”.
Thương Lan Thiên Tuyệt chém tới. Thanh kiên điên cuồng chém về phía Lâm Chính.
“Kiếm Lãng Kinh Thiên”.
“Thương Lãng Điệp”.
“Lãng Kiếm Trảm…”
Hắn gầm lên, tung hết chiêu thức này đến chiêu khác. Nhưng dù là chiêu nào thì Lâm Chính cũng đều đối phó được.
Cứ thế năm chiêu qua đi…Lâm Chính vẫn không hề hấn gì. Thương Lan Thiên Tuyệt hóa đá.
“Đã dùng 7 chiêu rồi. Cũng tương đối rồi”.
Lâm Chính chắp tay sau lưng: “Ba chiêu tiếp theo đến lượt tôi rồi”.