Ám Minh Nguyệt không hiểu hành động này của Diệp Viêm là có ý gì.
Giết hết người còn lại, vậy ai sẽ thử chiêu thức của tượng đá cho hắn?
Phải biết rằng, những người còn lại đều là người của thế gia tông môn, ai cũng có lai lịch ghê gớm, thực lực hùng mạnh, sẽ không khuất phục trước Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm.
Nhất là bên phía Thái Thiên Võ Thần có chín người, mỗi người đều có khí tức kinh thiên dị thường, người dẫn đầu có khí tức hung hãn bá đạo, một thanh đao dài như có thể chém đứt mọi thứ, khôi giáp khủng bố tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Thậm chí Ám Minh Nguyệt còn cảm thấy người này có khả năng cạnh tranh với Diệp Viêm.
Những người khác đều thuộc thế gia đại tộc của Long Tâm Thành và các thành lân cận, thực lực đều là Lục Địa Thần Tiên.
Ví dụ như Tàn Huyết Đao Nữ - Mị Mộng của thế gia Huyết Đao.
Ngụy Bình của phòng thuốc Kỳ Hoàng!
Sao có thể tùy ý đắc tội với những người này chứ?
Nhưng người đã bị giết hết, hối hận cũng chẳng có ích gì.
“Anh Diệp, chúng ta nên làm gì bây giờ? Không ai thay chúng ta thử chiêu...”
Ám Minh Nguyệt cắn môi, khẽ hỏi.
“Không phải còn rất nhiều người ở đây sao?”
Diệp Viêm lại không cho là vậy, chợt nhìn về phía người hầu của Thái Thiên Võ Thần.
Ám Minh Nguyệt chết lặng.
Người của Thái Thiên Võ Thần cũng nhìn Diệp Viêm.
“Sao? Anh muốn chúng tôi đi thử chiêu ư?”
“Tôi nghĩ anh nên thử chiêu thức của chúng tôi trước thì hay hơn đấy”.
Người của Thái Thiên Võ Thần đều rút đao kiếm, vẻ mặt vô cảm.
“Mọi người đừng hiểu nhầm, chúng tôi không có ý đó!”
Ám Minh Nguyệt vội vàng giải thích, sau đó nhìn Diệp Viêm.
Không ngờ, Diệp Viêm đột nhiên đứng dậy, chậm rãi rút kiếm Bạch Cốt từ bên hông, bình tĩnh nói: “Đi hay chết?”
“Láo xược!”
Người hầu của Thái Thiên Võ Thần tức giận, thúc giục sức mạnh phi thăng, đằng đằng sát khí, chuẩn bị ra tay.
Người bên Ám Thiên Võ Thần cũng đồng loại tiến lên, xếp thành một hàng.
Hai bên sắp đánh nhau.
Mọi người nhanh chóng lui về sau, kích động quan sát.
Người của hai Võ Thần đại chiến, đương nhiên rất thú vị!
Nhưng vào lúc này, Diệp Viêm bỗng nhiên nhảy lên, như cuồng phong, lao vào đám người Thái Thiên Võ Thần.
“Giết!”
“Chém!”
Mọi người gầm lên, giơ vũ khí lên chém giết.
Người hầu của Thái Thiên Võ Thần có sức mạnh chiến đấu kinh người, chiêu thức đa dạng, mỗi đòn đều phóng ra sức mạnh phi thăng kinh khủng.
Bản lĩnh này có thể phá núi hủy thành dễ như trở bàn tay.
Nhưng Diệp Viêm đối mặt với thế công như vậy lại không hề sợ hãi, một tay cầm kiếm Bạch Cốt chém ngang, giống như rồng xuất thế, cuối cùng cứng rắn phá khí thế của đám người hầu Thái Thiên Võ Thần thành từng mảnh, trong nháy mắt xuyên thủng ngực một người, rồi vặn thanh kiếm.
Bùm!
Cơ thể và áo giáp của người đàn ông nổ tung ngay tại chỗ.
“Cái gì?”
Hô hấp của những người còn lại run rẩy.
“Huyền Thiên! Trấn!”
Diệp Viêm lần nữa gầm lên.
Một luồng khí thế che phủ bầu trời chợt giáng xuống, đánh thẳng vào đám người hầu còn lại của Thái Thiên Võ Thần!
Trong phút chốc, tất cả người hầu của Thái Thiên Võ Thần đều bị khí thế khủng bố áp chế, sức mạnh phi thăng nổ tung, không ai có thể chống cự.
Mọi người cong người, dùng kiếm đâm xuống đất để chống đỡ cơ thể.
Nhưng dù vậy vẫn vô cùng khó khăn.
“Không thể nào!”
“Đây... đây là thực lực của Diệp Viêm ư?”
“Vậy mà một mình hắn lại có thể trấn áp tám người hầu của Thái Thiên Võ Thần?”
“Chẳng lẽ hắn đã có đủ thực lực để chiến đấu với Võ Thần sao?”
Xung quanh vang lên những tiếng cảm thán.
Lông mày Lâm Chính khẽ động, nhìn chằm chằm vào từng cử động của Diệp Viêm, âm thầm suy nghĩ điều gì đó.
Hai mắt Ám Minh Nguyệt lấp lánh, phấn khích nhìn Diệp Viêm.
“Không ngờ anh Diệp lại có thực lực phi phàm như vậy!”
“Cô chủ, với thủ đoạn của cậu Diệp, việc tiến đến vị trí Võ Thần đã ngay trong tầm tay!”
Người hầu của Ám Thiên Võ Thần đứng bên cạnh khẽ nói.
Bản lĩnh này đã khiến bọn họ khiếp sợ.
Tất cả những người có mặt đều bị khuất phục trước thực lực của Diệp Viêm.
Người hầu của Thái Thiên Võ Thần đang chật vật chống đỡ, cảm thấy khó chịu.
“Mấy người có đi không?”
Vẻ mặt Diệp Viêm không cảm xúc nói.
“Ngay cả những tu sĩ kia cũng biết đạo lý quân có thể giết nhưng không thể sỉ nhục, anh cho rằng anh dùng võ lực sẽ khiến chúng tôi thần phục sao? Nằm mơ đi!”
“Chúng tôi đại diện cho Thái Thiên Võ Thần đại nhân, sao có thể cúi đầu trước anh chứ?”
“Anh muốn đánh thì đánh đi, anh muốn giết thì cứ giết! Bọn tôi sợ sao?”
“Đến, đánh tiếp!”
Đám người hầu của Thái Thiên Võ Thần gào thét, trên mặt tràn đầy vẻ điên cuồng và quyết tâm, còn muốn thoát khỏi thế cục này, một lần nữa đấu với Diệp Viêm.
Nhưng khí thế của Diệp Viêm quá kinh khủng.
Mặc cho bọn họ cố gắng thế nào, đều không thể phá vỡ.
“Nếu các anh đã lựa chọn như vậy, thì đừng trách tôi”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói, trong mắt không vui không buồn, nâng kiếm Bạch Cốt, chuẩn bị giáng cho mấy người này một đòn trí mạng.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, không ai dám nói một lời.
Ám Minh Nguyệt liếm môi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Mặc dù hành động này khiến Ám Thiên Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần trở thành kẻ thù.
Nhưng nếu đổi lấy người kế vị Võ Thần có tiềm lực vô hạn, thì thương vụ này là một thương vụ hời.
Người hầu của Thái Thiên Võ Thần gầm lên giận dữ, thúc giục sức mạnh phi thăng đến cực hạn, cố gắng thoát khỏi khí thế đó.
Nhưng Diệp Viêm đã đứng trước mặt bọn họ.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Chính chợt tiến lên, nói.
“Diệp Viêm, thả những người này đi, tôi thay anh đi thử chiêu của tượng đá!”