TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4817 HỌ RẤT COI TRỌNG THỂ DIỆN.

Vừa nghe nói thế, mọi người đều sửng sốt, đồng loạt quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh.

Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ cũng ngây người, vô thức đưa mắt nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy Lâm Chính rất bình tĩnh đi về phía mọi người.

“Anh bạn, anh điên rồi à?”

“Sư phụ?”

Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc vội khuyên can.

Nhưng không có tác dụng.

Dường như Lâm Chính đã quyết định rồi.

Đám người này đều không xa lạ gì với gương mặt của Lâm Chính.

“Ơ? Người này thế mà không bị Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân giết chết à?”

“Hừ, đúng là mạng lớn thật”.

“Tôi nghĩ các người nhầm lẫn gì rồi phải không? Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân không định giết người này. Thương Lan Võ Thần đại nhân đã ra chỉ thị phải bắt sống người này, mang về tra tấn”.

“Tức là Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân vẫn không có ý định ra tay sao?”

“Đa phần là thế, có lẽ đợi sau khi Long Cung kết thúc, Thiên Tuyệt đại nhân mới ra tay”.

“Thì ra là thế… nhưng nhắc đến mới nhớ, Thương Lan Thiên Tuyệt đại nhân đi đâu rồi?”

“Đúng thế, sao nãy giờ không thấy người đâu cả?”

“Hơn nữa cũng chẳng thấy người của phủ Thương Lan”.

“Lạ thật đấy…”

Người ở đó liên tục bàn tán không dứt.

“Lại là người tốt bụng này?”

Mị Mộng đứng phía sau đám người sửng sốt, sau đó khẽ cười.

“Tên này trước đây đã đứng ra bênh vực Cấm Kiếm Nữ, kết quả lại đắc tội với Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần, bây giờ anh ta lại giúp những người đi theo Thái Thiên Võ Thần, đây là muốn đắc tội với Diệp Viêm đại nhân và cô Ám Minh Nguyệt sao?”

“Hắn cũng to gan đấy chứ nhỉ?”

“Long mạch dưới lòng đất của mình xuất hiện tên ngốc này từ lúc nào vậy?”

“Làm việc gì cũng không suy nghĩ sao?”

Không ít người chỉ trỏ, có người chế giễu, có người cười cợt, chỉ có một số ít lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.

Không ai biết Lâm Chính làm vậy để làm gì.

Tám người hầu còn lại của Thái Thiên Võ Thần không khỏi nhíu mày.

“Này, đừng lo chuyện bao đồng! Bọn tôi không sợ Diệp Viêm đâu”.

Người đàn ông tóc dài dẫn đầu trầm giọng nói.

“Thế nên các người định chết oan uổng trong tay Diệp Viêm sao?”

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn người đó, lạnh nhạt nói: “Các người không phải là đối thủ của Diệp Viêm, chắc các người hiểu rõ điều này”.

Vẻ mặt tám người cứng đờ, nhưng không cãi lại.

Mặc dù họ đều là cao thủ được chính tay Thái Thiên Võ Thần dạy dỗ.

Ném vào một nơi nào đó của long mạch dưới lòng đất thì cũng là cường giả một phương.

Thực lực của tám người đủ để tiêu diệt một tông môn.

Nhưng lần này họ lại đối đầu với Diệp Viêm.

Lâm Chính dựa vào biểu hiện vừa rồi của Diệp Viêm và Thương Lan Võ Thần trước đó để đưa ra so sánh tạm thời.

Anh tin chắc thực lực lúc này của Diệp Viêm bằng một nửa Võ Thần.

Sức mạnh của đám người hầu của Thái Thiên Võ Thần này không cao đến mức đó.

Nếu đối đầu trực diện thì tám người này chắc chắn sẽ chết.

Dù sao cũng là người có truyền thừa chí tôn, tốc độ tu luyện của Diệp Viêm rất nhanh.

“Anh đi? Cũng được”.

Diệp Viêm lạnh nhạt nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia ngờ vực nhưng không từ chối.

Lâm Chính gật đầu, xoay người đi về phía bức tượng đá.

Nhưng lúc này người đàn ông tóc dài bỗng đè bả vai Lâm Chính lại.

“Này, nếu có muốn đi thật thì cần gì đến cậu? Bọn tôi không cần cậu thương hại”.

Nói rồi người đàn ông tóc dài nhảy lên, dẫn theo người chạy về phía tượng đá, đánh nhau với tượng đá.

Tám người lao đến chỗ tượng đá, đều vung vẫy đao kiếm, điên cuồng chống đỡ đòn tấn công của tượng đá.

Tám người phối hợp rất ăn ý, cuối cùng khống chế được tượng đá.

Lâm Chính yên tĩnh đứng đó nhìn.

Thật ra anh biết mình sẽ không ra tay.

Vì đám người hầu của Thái Thiên Võ Thần này đều là những người kiêu ngạo.

Họ rất coi trọng thể diện.

Sở dĩ từ chối Diệp Viêm là không muốn mất mặt, để mặc cho Diệp Viêm sắp xếp.

Cho dù họ biết thực lực của Diệp Viêm mạnh, không dễ chọc vào.

Nhưng vì tôn nghiêm của Võ Thần, họ chỉ đành liều mạng đánh một trận.

Bây giờ Lâm Chính phải đánh với tượng đá thay họ thì họ lại càng mất mặt.

Cho dù thế nào cũng sẽ không để Lâm Chính giải quyết hậu quả cho họ.

Dù có đánh không lại cũng không muốn cái người không hề quen biết tên Lâm Chính này hy sinh cho họ.

Vì thể diện nên cuối cùng những người này đã chọn thử tự mình đánh với tượng đá.

Mọi người im lặng nhìn theo, đều không thể hiểu được.

Nhưng Diệp Viêm lại yên tĩnh nhìn Lâm Chính.

“Thì ra là thế, anh được hời rồi”.

Đọc truyện chữ Full