“Diệp Viêm đại nhân, anh đang nói gì thế? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?”
Lâm Chính cố ý tỏ ra khó hiểu hỏi.
Diệp Viêm lắc đầu không đáp.
Người khác không nhìn ra nhưng hắn biết rõ.
Lâm Chính chẳng làm gì, chỉ đứng ra nói vài câu đã khiến đám cao thủ dưới quyền Thái Thiên Võ Thần nợ Lâm Chính một ân tình.
Cho dù đám cao thủ này không để Lâm Chính lên nhưng họ cũng phải thừa nhận ơn tình này.
Dù sao những người này cũng đều là người thích thể diện.
Diệp Viêm nhìn chằm chằm trận chiến của tám cao thủ và tượng đá, không hề chớp mắt lấy một cái.
Lâm Chính vẫn nhìn rất chăm chú.
Anh nhìn chằm chằm một hồi, sau đó bỗng giơ tay lên xoa mắt phải mình.
Tám người đánh giết rất dữ dội.
Họ không chỉ muốn thử chiêu mà càng muốn đột phá tượng đá, tiến vào tầng thứ ba.
Tượng đá cũng hơi mất sức trước sự tấn công của tám người.
Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.
Dù sao cũng là người truyền thừa của Thái Thiên Võ Thần.
Chiêu pháp của tám người rất tuyệt diệu khiến mọi người không thể tưởng tượng được.
Cuối cùng.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Người đàn ông tóc dài chém một nhát kiếm vào tượng đá, tránh được huyết kiếm đáng sợ của tượng đá, chém vào cổ tượng đá.
Thoáng chốc.
Rắc!
Một tiếng động rất khẽ vang lên trong tượng đá.
Sau đó động tác của tượng đá dừng lại, các hoa văn bí mật trên bề mặt mờ đi như thể ngừng cung cấp năng lượng cho tượng đá.
Thấy thế người đàn ông tóc dài mừng rỡ, lập tức nói: “Mau lên, mở cửa”.
“Vâng!”
Mấy người khác lập tức nhảy qua tượng đá chạy đến cổng.
Các cao thủ đè chặt lên tấm cửa đồng cực lớn, sau đó dùng sức.
Ầm…
Cánh cửa bị đẩy ra.
Mọi người thốt lên.
“Cửa… cửa mở rồi”.
“Mau, mau chạy đến tầng thứ ba”.
“Đi thôi!”
Người ở bên này ngồi không yên được nữa, đều vượt lên chạy về phía cánh cửa.
“Này, cậu có đến tầng thứ ba không? Nếu đi thì mau lên”.
Lúc này người đàn ông tóc dài quay đầu lại nói với Lâm Chính.
Lâm Chính lắc đầu mỉm cười: “Không cần đâu, các anh vào trước đi”.
“Đồ ngốc!”
Người đàn ông mắng một tiếng, nhìn Lâm Chính rồi dẫn mọi người chạy đến cánh cửa tầng ba.
Những người còn lại nhao nhao chạy vào trong.
Có người phản ứng khá nhanh, cũng chạy vào trong.
Nhưng ngay khi những người khác chuẩn bị chui vào, tượng đá vốn dĩ bất động bỗng cử động trở lại, các hoa văn bí mật trên khắp cơ thể bắt đầu tỏa ra ánh sáng huyền bí, sau đó cầm huyết kiếm trong tay chém vào những người đang đến gần.
Thoáng chốc máu thịt lại lẫn lộn thêm lần nữa.
Những người còn lại hoảng sợ vội lùi về sau.
Thế nhưng chẳng được mấy người có thể lùi lại.
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên.
“Muốn vượt qua cửa thứ hai thì nhất định phải đánh vào điểm mấu chốt của tượng đá. Như thế nó sẽ dừng hoạt động khoảng bảy giây, người khiêu chiến có thể tận dụng bảy giây này để đẩy cửa đi vào, một khi để thời gian này trôi qua, nó sẽ cử động trở lại”.
Diệp Viêm nói.
Hắn đã nhìn thấu tất cả.
Lâm Chính lại xoa mắt phải lần nữa, không nói lời nào, yên lặng lùi sang một bên.
Anh đã quen thuộc hết các chiêu thức của tượng đá…
Muốn qua tầng thứ hai cũng không khó.
Nhưng anh không định ra tay ngay bây giờ.
“Sư phụ ơi, tại sao sư phụ không đi theo đám người Thái Thiên Võ Thần vào trong khi có cơ hội vừa rồi?”
Thương Lan Phúc bước lên trước nói.
“Đúng đấy anh bạn, cơ hội tốt như vậy sao lại lãng phí chứ?”
Cầm Kiếm Nữ lộ ra vẻ tiếc nuối nói.
“Muốn qua được tượng đá không khó, đợi thêm chút nữa đi”.
Lâm Chính nói.
“Đợi? Đợi ai?”
Thương Lan Phúc khó hiểu hỏi.
“Diệp Viêm”.
Lâm Chính thấp giọng nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt.
Quả nhiên, chỉ thấy Diệp Viêm bên kia nhắm mắt một lúc lâu, sau đó lại mở mắt ra đi về phía tượng đá lần nữa…