Nhanh chóng rời khỏi đây?!
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì định quay qua hỏi thì bị biểu cảm trên gương mặt hắn làm chấn kinh, ngay khi cô chuẩn bị lên tiếng thì Đế Nguyên Quân đã nắm chặt tay cô rồi bộc phát toàn lực chạy ra khỏi nơi này.
Cổ tay truyền đến một cảm giác đau nhức, Lâm Tuyết Nhi sắc mặt đột nhiên nhăn lại nhưng không dám lên tiếng bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm của hắn thì ngầm đoán được ở sau lưng đang có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Khi cả hai người vừa đi vào trong khu rừng thì mặt nước ở trong ao đột nhiên bắn lên một cột nước lớn và ở trong cột nước đó ẩn ẩn có một cặp mắt màu đỏ tươi đang nhìn về phía hai người lộ vẻ tức giận vô cùng.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, đầu hung thú ngẩng đầu rống lớn một tiếng rồi di chuyển cơ thể to lớn dài hơn mười trượng ra khỏi mặt nước rồi lao về phía hai người với một tốc độ cực kỳ nhanh và để lộ ra khí tức ngũ cấp hung thú cực kỳ cường ngạnh khiến tất cả hung thú ở bán kính xung quanh gần ba mươi dặm phải sợ hãi thối lui.
Đó là một đầu cự xà với toàn thân là một lớp lân phiến màu đen nhánh trông cứng chắc vô cùng. Dùng toàn lực đuổi theo, đầu hung thú dùng cơ thể to lớn đánh nát tất cả mọi thứ chặn ở trước mặt và khi nhìn thấy bóng dáng của hai người thì nó đột nhiên rống lớn một tiếng và bắn ra một đạo kình khí mang theo một lượng nọc độc lớn hướng về phía hai người.
Nhận thấy nguy hiểm đang tới gần, Đế Nguyên Quân mạnh tay kéo Lâm Tuyết Nhi ra trước người và điên cuồng vận chuyện Ngũ Hành Bá Thể Quyết lên đến đỉnh điểm để ngăn cản. Nhưng vì cách biệt của hai bên là quá lớn và độc do đầu hung thú bắn ra quá mạnh nên công pháp Đế Nguyên Quân thi triển gần như không thể ngăn lại được và bị độc đánh trúng.
Bất giác, ở sau lưng hắn vang lên từng tiếng da thịt bị độc ăn mòn cùng với từng cơn đau khiến toàn thân Đế Nguyên Quân phải run lên kịch liệt, cùng với đó là biểu cảm trên gương mặt hắn cũng như khí tức trên người đang dần bị bạo loạn thì Lâm Tuyết Nhi biết được tình trạng của hắn lúc này nguy hiểm vô cùng.
Vì không chịu đựng được, cả hai người nhanh chóng ngã xuống và nằm lăn lóc trên nền đất mấy vòng mới có thể ổn định lại được. Nhưng cả hai người không có thời gian dừng lại ở đây bởi vì đầu cự xa đang đuổi tới rất gần.
Mặc dù Đế Nguyên Quân lợi dụng địa hình xung quanh để gây trở ngại cho đầu hung thú nhưng cũng chỉ ngăn cản được một phần nhỏ nào đó mà thôi. Nhanh chóng đứng dậy, Đế Nguyên Quân nuốt xuống một bình đang dược trị thương mà mặc cho tấm lưng đang bị độc ăn mòn mà tiếp tục di chuyển.
Chạy băng qua từng thân cây lớn, cả hai người gắng gượng lắm mới có thể gia tăng được một chút khoảng cách nhưng nguy hiểm vẫn cứ chực chờ ở sau lưng họ. Liên tiếp bắn ra từng đợt sóng công kích mang theo độc tố, đầu cự xà bắn ra hơn mười đợt công kích liên tiếp hướng về phía hai người.
Khác với lần trước, cả hai người lúc này cũng đã có sự chuẩn bị nên đã tránh né được hết toàn bộ công kích nhưng cũng vì thế mà tốc độ của họ cũng trở nên chậm lại. Ngay khi vừa chạy băng ra khỏi khu rừng và hướng ra ngoài vùng đồng bằng, cả hai người nghe thấy sau lưng truyền đến những tiếng nứt gãy và những tiếng động lớn thì không khỏi rùng mình.
Nhìn phía trước là đồng bằng trống trải, Đế Nguyên Quân kìm nén cơn đau và chắm chặt cổ tay Lâm Tuyết Nhi chạy qua một bên và tiếp tục xông thẳng vào trong khu rừng. Hắn lúc này đã không còn sự chọn lựa nào khác ngoài việc phải liều mình xâm nhập vào trong những khu trung.
Càng chạy, tốc độ của Đế Nguyên Quân càng ngày càng chậm lại và đầu hung thú đã đuổi tới rất gần. Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng thác nước dồn dập ở phía trước thì nhanh chóng chạy về hướng đó. Hắn lúc này đã không còn lựa chọn nào nữa ngoài việc phải nhảy xuống thác nước lớn chảy xiết thì may ra mới có thể giữ mạng.
Đuổi theo ở phía sau, đầu cự xà dường như đoán được ý định của hai người thì nó nhanh chóng chuyển hướng lao về phía thác nước. Ngay khi nó lừa lao đầu ra khỏi khu rừng thì nhìn thấy hai người đang sắp sửa nhảy xuống thác cao gần năm mươi trượng. Tức tốc lao ra khỏi khu rừng, nó vắt mình trên một mỏm đá lớn nhô ra và lao mình về phía hai người rồi há rộng miệng chộp tới.
Nhưng vì cơ thể nó quá to lớn và nặng nề nên mỏm đã đó không chịu đựng được sức nặng nên đã nứt ra và rơi xuống cùng đầu cự xà. Và Đế Nguyên Quân ban đầu cũng đã đoán ra được chuyện này nên ngay khi vừa nhảy xuống thì hắn đã giữ chặt lấy cổ tay Lâm Tuyết Nhi mà và đạp không dừng lại.
Dương mắt nhìn cự xà cơ thể to lớn bị dòng nước xiết cuốn trôi, Đế Nguyên Quân lúc này mới có thể thở phào được một hơi. Nhưng cũng đúng lúc này, cơ thể hắn gần như không còn một chút sức lực và khí tức ở trên người đang giảm xuống một cách nhanh chóng rồi ngất đi.
Nhìn thấy dáng vẻ Đế Nguyên Quân không được tốt, Lâm Tuyết Nhi nhanh chóng giữ chặt tay hắn. Liếc mắt nhìn xung quanh, cô nhìn thấy ở dưới thác nước đổ xuống có một hốc đá lõm vào thì bộc phát toàn bộ thực lực xông thẳng vào trong đó. May mắn thay, cô ngay khi vừa lao qua dòng nước thì xuýt chút nữa bị dòng nước đẩy xuống và cô may mắn bám chặt vào mỏm đá.
Đưa hắn đi vào trong sâu, Lâm Tuyết Nhi cởi bỏ y phục bên ngoài trải xuống nền đá lạnh ẩm ướt rồi đặt Đế Nguyên Quân nằm úp xuống. Ngay khi cô vừa lật úp người hắn thì cảnh tượng trước mắt đã khiến cô không thể kiềm chế được mà run lên một cái, hai mắt cô lộ rõ sự sợ hãi và lo lắng, cùng với biểu cảm hoảng loạn khi nhìn vào phần lưng hắn.
Trước mắt cô, toàn bộ phần lưng hắn gần như bị nọc độc ăn mòn hết toàn bộ và từng làn khói xanh tanh nồng hôi hám bốc lên xộc thẳng vào trong mũi khiến cô không chịu được mà rùng mình một cái.
Nhìn tấm lưng bị độc ăn mòn hết da thịt và để lộ phần xương trắng khiến cô trở nên hoảng loạn vô cùng. Trong hoàn cảnh này, cô không biết bản thân phải làm như thế nào cả và trong tay cô không hề có bất cứ loại đan dược giải loại độc này.
Luống cuống, lo lắng và sợ hãi, Lâm Tuyết Nhi lấy ra từng viên đan dược hồi phục rồi dùng lực bóp nát chúng thành bột mịn rồi rải thẳng lên phần lưng đang bị độc tố ăn mòn và cầu mong mọi chuyện sẽ ổn định lại. “Ngươi không được chết? Ta không cho phép ngươi chết?”.
Dùng lực đỡ Đế Nguyên Quân ngồi dậy, cô lấy ra một viên đan dược để vào trong miệng hắn rồi dùng chân nguyên hộ pháp giúp hắn luyện hóa đan dược và đồng thời ép bỏ độc tố.
“Phải ép ra cho bằng được? Bằng không độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng thì hắn sẽ chết mất? Ta không co phép điều đó?”. Nhưng toàn bộ cố gắng của cô đều trở nên vô ích vì cô chỉ có thể ép được phần độc ăn mòn ở ngoài da nhưng phần độc đã ăn mòn vào trong xương tủy thì cô không thể ép ra được.
Cảm thấy quá bất lực, Lâm Tuyết Nhi cắn chặt răng khiến máu tươi ở trên khóe miệng chảy xuống và đánh mạnh vay vào vách đá rồi hét lớn một tiếng. “Tại sao? Tại sao?”.
“Tất cả là tại ta? Nếu như ta đánh chủ ý lên viên ngọc thạch đó thì chuyện này đã không xảy ra? Tất cả đều tại ta?”.
Cắn răng kìm nén tất cả suy nghĩ, Lâm Tuyết Nhi dốc hết toàn bộ sức lực để ép bỏ phần độc tố đã ăn sâu vào trong xương tủy nhưng tất cả cố gắng của cô đều là vô ích. Thời gian cứ thế trôi qua, cô đã truyền chân nguyên vào trong cơ thể Đế Nguyên Quân gần ba canh giờ nhưng mọi chuyện vẫn chẳng hề có chút tiến triển nào cả.
Vì hao hụt một gần như hết toàn bộ chân nguyên cùng với tinh khí, Lâm Tuyết Nhi toàn thân dần trở nên mệt mỏi và rũ rượi. Hai mắt cô từ từ nhắm chặt lại rồi ngã người qua một bên rồi ngất đi. Nhưng cho dù là thế nhưng trên khóe miệng cô vẫn lẩm nhẫm. “Ta phải cứu hắn?”.
Từ trong sâu thẳm, cô không muốn bản thân trở thành cái bóng chỉ biết đi theo hắn và công không muốn bản thân trở thành gánh nặng. Nhưng kể từ khi Đến Nguyên Quân đến bên cạnh thì cô luôn mang đến cho hắn không biết bao nhiêu phiền phức và đẩy hắn vào những chuyện nguy hiểm.
Trong vô thức, Lâm Tuyết Nhi đột nhiên nhìn thấy những khung cảnh, những hình ảnh của hai người từ trước đến giờ như một thước phim quay nhanh. Nhưng những hình đó dần vỡ nát và dần biến mất thì hai hàng nước mắt bất lực, sợ hãi đột nhiên chảy xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 352: Nước mắt rơi
Chương 352: Nước mắt rơi