Thời gian thấm thoát trôi qua, kể từ ngày hai người ẩn mình ở trong hốc đá đã qua bảy ngày và Lâm Tuyết Nhi đã tức trực ở bên cạnh để hộ pháp suốt thời gian này. Mặc dù không thể ép độc tố ngấm sâu ở trong xương tủy ra ngoài nhưng cũng nhờ có cô hộ pháp ở bên cạnh nên Đế Nguyên Quân có thể giữ mạng được đến bây giờ.
Nhìn thương thế ở sau lưng đang dần lành lại, Lâm Tuyết Nhi ánh mắt tràn đầy sự lo lắng nhìn hắn đang hôn mê thì thở dài một hơi, ánh mắt cô nhìn liếc ra bên ngoài và thốt ra với một giọng điệu nặng nề. “Thật sự không còn cách nào khác nữa sao? Mặc dù ta đã làm chậm tốc độ độc tố lan rộng nhưng cứ như thế này mãi cũng không phải cách”.
“Nếu như có thể tìm thấy linh dược có thể áp chế được loại độc tố này thì ta có thể nắm chắc được một vài phần. Nhưng ta phải tìm kiếm nó ở đâu? Ta cũng không biết đến loại linh dược đó? Nếu như có Lạc Tuyết Dung ở đây thì tốt?”.
Ngồi ủ rũ ở một góc, Lâm Tuyết Nhi gục đầu ngồi ở đó suy nghĩ một hồi lâu nhưng cô không thể tìm cách nào cả. Kể cả cô biết vị trí của loại linh dược đó nhưng cô không thể rời khỏi hắn qua lâu bởi vì nếu cô không hộ pháp thì độc tố sẽ còn lan nhanh hơn trước nữa.
Cho dù tìm được linh dược quay về nhưng độc tố đã nhiễm tới lục phủ ngũ tạng thì kết quả cũng bằng không. Quá bất lực, Lâm Tuyết Nhi lúc này chỉ có thể ôm đầu khóc thầm, cô hận bản thân không có đủ thực lực nên mới khiến hắn gặp nhiều nguy hiểm và tự trách bản thân quá vô năng.
Liên tục, những suy nghĩ tiêu cực và không được mấy tốt đẹp hiện lên trong suy nghĩ. Lâm Tuyết Nhi ánh mắt rưng rưng nhìn Đế Nguyên Quân đang nằm hôn mê thì thở dài một hơi. “Nếu như người bị trúng độc là ta có phải tốt hơn không? Kể cả hắn có cứu được hay không cũng không còn quan trọng nữa? Ít ra ta không gây thêm phiền phức và mang đến nguy hiểm cho hắn?”.
Nhanh chóng tĩnh tâm lại, Lâm Tuyết Nhi lấy ra viên đan dược hồi phục cuối cùng và hộ pháp giúp hắn có thể luyện hóa. Ngay sau đó, cô vì sử dụng chân nguyên quá sức suốt ba ngày liền nên dẫn đến toàn thân trở nên ê ẩm mệt mỏi vô cùng.
Cô bây giờ chỉ muốn hai mắt nhắm chặt lại rồi ngủ thiếp đi một giấc và sau khi tỉnh dậy thì cô trông thấy hắn bình phục đứng trước mặt. Tuy đây chỉ là ước muốn viển vông nhưng cô vẫn muốn điều đó xảy ra.
“Ta không muốn ngươi chết?”. Hai mắt từ từ nhắm lại, Lâm Tuyết Nhi mệt mỏi nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ. Ngay khi hai mắt cô nhắm chặt lại thì chỉ trong giây lát, cô nhìn thấy đầu ngón tay hắn khẽ động nhẹ thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, thều thào thốt ra. “Đây chỉ là mong muốn nhưng ta thật sự muốn ngươi tỉnh…”.
Trong thể nội Đế Nguyên Quân lúc này, mặc dù độc tố đã xâm nhập vào toàn bộ xương tủy và lâm vào cơn mê sâu nhưng hắn dựa vào tinh thần lực để giữ vững tâm trí rồi đi vào trong thể nội.
Suốt thời gian này, Đế Nguyên Quân đã chứng kiến hết tất cả mọi chuyển đã diễn ra và nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi hiện tại tiều tụy và khí sắc trên người trông xấu hơn trước rất nhiều.
Mặc dù cơ thể không thể cử động được nhưng Đế Nguyên Quân vẫn không chịu từ bỏ bỏ ý định, chỉ cần bản thân có thể hoạt động được thì hắn dám chắc có thể loại bỏ được toàn bộ độc tố ở trong người.
Chờ đợi suốt bảy ngày, Đế Nguyên Quân cuối cùng cũng có thể hoạt động được một chút. Tuy phần lớn cơ thể không thể nhúc nhích được và chỉ có một đầu ngón tay có thể run nhẹ mà thôi. Nhưng chỉ với chừng đó cũng đủ để hắn dần lấy lại ý thức.
Khóe mi đột nhiên run nhẹ một cái và hai mắt dần dần mở ra. Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động liền lấy ra từng bình đang dược trị thương và dùng tinh thần lực nghiền nát toàn bộ và từ từ hấp thụ.
Chẳng mấy chốc, gần mười viên đan dược trị thương bị hắn luyện hóa hết toàn bộ và cơ thể hắn cũng dần trở nên nhẹ hơn và dần lấy lại được cảm giác. Miễn cưỡng gồng mình ngồi dậy, Đế Nguyên Quân dùng lực xếp bằng hai chân rồi bắt đầu quá trình vận chuyển công pháp.
Đế Nguyên Quân điên cuồng vận chuyển Ngũ Hành Bá Thể Quyết dần dần tăng lên và cho đến khi đến cực điểm thì toàn bộ độc tố ở trong xương tủy hắn đã dần ổn định lại và không còn lan ra thêm nữa. Tình hình mặc dù đã khả quan hơn trước nhưng Đế Nguyên Quân không gấp rút ép độc tố ra ngoài mà lấy ra từng bình đan dược hồi phục rồi nuốt xuống.
Thời gian qua đi, Đế Nguyên Quân luyện hóa toàn bộ đan dược và hồi phục được một chút chân nguyên rồi mới vận sức ép độc tố ra ngoài. Cảm nhận độc tố chạy dọc từ trong tủy đi xuyên qua xương và qua da thịt giống như nhưng mũi kim sắc lạnh từ từ đâm ra khỏi cơ thể.
Chịu đựng cảm giác đau đớn suốt gần hai canh giờ, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ chân nguyên ít ỏi mới ép được hết toàn bộ độc tố ra ngoài và đồng thời dùng điểm sáng Huyết Đế Mộc để hồi phục vết thương ở sau lưng.
Từ từ đứng dậy, Đế Nguyên Quân nhìn y phục Lâm Tuyết Nhi lót xuống nền đá lạnh thì bất giác nở một nụ cười nhẹ. Hắn cúi người lấy cái áo đó khoác qua người cô rồi thì thầm nói. “Để ngươi phải chịu khổ rồi?”.
Nhìn dòng nước chảy mạnh từ trên cao xuống, Đế Nguyên Quân nhận thấy cơ thể lấm lem và trên người còn bốc lên mùi hôi của độc tố thì hắn thả mình từ trên cao xuống và mặc cho dòng nước mạnh tẩy rửa toàn bộ chất bẩn ở trên người.
Ngồi xếp bằng ở dưới thác nước, Đế Nguyên Quân nhập định và bắt đầu vận chuyển công pháp. Chỉ thấy sau lưng hắn hiện lên một hình ảnh Côn Bằng to lớn mờ ảo đang há rộng miệng và cắn nuốt linh khí xung quanh một cách điên cuồng.
Thời gian dần qua đi, mãi cho đến sáng ngày hôm sau. Lâm Tuyết Nhi lúc này dường như nhớ tới chuyện gì đó thì giật mình tỉnh dậy, vẻ mặt cô lộ rõ sự hốt hoảng thốt ra. “Thôi chết? Ta ngủ quên mất?”.
Nhưng khi đưa mắt nhìn xuống thì không còn thấy Đế Nguyên Quân ở đâu nữa và chỉ thấy y phục của mình rơi xuống từ trên người. Đến lúc này thì cô mới dựa mình vào vách đã rồi vui mừng cười lớn một tiếng. “Ta biết ngươi sẽ tỉnh lại mà?”.
Nhanh chóng đi ra ngoài, Lâm Tuyết Nhi thấy hắn đang ngồi nhập định thì nhìn hắn với ánh mắt trìu mến một hồi lâu. Và Đế Nguyên Quân dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn mình nên hai mắt từ từ mở ra.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ noi. “Nếu như không có ngươi thì mạng này của ta khó mà giữ lại được? Chuyện này ta phải cảm ơn ngươi?”.
“Đừng nói với ta những lời khách sáo như thế?”. Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi thở ra một hơi rồi lắc đầu. “Đó là chuyện mà ta nên làm”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu một cái, ánh mắt hắn nhìn lên cao rồi thở dài một hơi. “Chuyện này đúng là ngoài ý muốn? Ta không biết viên ngọc thạch đó là gì nhưng chắc hẳn nó là một thứ rất quan trọng đối đối với đầu cự xà đó. Nếu như ta không rời khỏi đây thì nó cũng sẽ đến tìm ta sớm thôi?”.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi, nói. “Thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ hồi phục chân nguyên rồi rời khỏi nơi nguy hiểm này thôi?”.
Qua ngày hôm sau, cả hai người sau khi hồi phục được một lượng chân nguyên nhất định thì ngay lập tức rời đi vì càng ở lại đây lâu thì cái cảm giác nguy hiểm đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu. Mặc dù vừa trải qua một trận cửu tử nhất sinh nhưng tâm thái Đế Nguyên Quân lúc này lại trở nên trầm lắng vô cùng, giống như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra vậy.
Đúng như những gì hai người nghĩ đến, ngay khi họ vừa rời đi không lâu thì đầu cự xà đó đã tìm đến nơi này và cảm nhận thấy ở trong hẻm đá có khí tức của nọc độc nên ló đầu nhìn vào nhưng không thấy bóng dáng hai người đâu cả nên nó ngẩng đầu nhìn lên cao rồi tức giận rống lớn một tiếng.
Ngay khi quay trở về thành, cả hai người đứng nhìn ở bên ngoài thì gần như chết đứng. Kể từ ngày rời khỏi chỉ mới hơn mười ngày nhưng tòa thành kiên cố lúc trước nay lại biến thành một nơi hoang tàn vô cùng.
Tường thành dày cứng cáp bị hung thú đánh sập gần như hết toàn bộ và số người tử thương nằm la liệt khắp nơi là không đếm xuể. Cùng với đó là một mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào múi và nhuộm đỏ cả một vùng khiến cả hai người không kiềm chế được mà run lên một cái.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi kinh hãi thốt ra. “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 353: Hoang tàn
Chương 353: Hoang tàn