Thu thanh trường thương về bên hông, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn thiên địa chi lôi đang lơ lững ở trên không thì bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Có tinh huyết hỏa phụng lẫn thiên địa chi lôi này thì ta chắc chắn có thể nhập thiên đố rồi? Nhưng nếu đột phá cảnh giới lẫn nhục thân là chuyện dễ nhưng như thế sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, tam đại lực lượng không đồng đều thì dẫn đến căn cơ không vững”
“Đáng tiếc, Thiên Ma chi khí ở trong người ta hiện tại vẫn chỉ đang dừng lại ở mức Thiên Địa cảnh tầng năm. Nếu như muốn nhập thiên đố thì ba đại lực lượng phải đạt tới đỉnh phong”.
“Có lẽ, thời điểm này vẫn chưa phù hợp để ta đột phá?”
Dùng chân nguyên vẽ ra từng đạo phù văn, Đế Nguyên Quân vung tay đánh ra từng đạo cấm chế. Phù văn hóa thành từng đạo xiềng xích cuốn chặt và có một quả cầu chắn bao bọc lấy xung quanh.
Vung tay thu thiên địa chi lôi vào trong tay, Đế Nguyên Quân đưa vào trong giới chí rồi quay người, trực tiếp đạp không đi xuống phía dưới.
“Hai trên bốn lực lượng đã tán, trận pháp này cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì được thêm một năm nhưng nếu như thứ bị phong ấn đó thức tỉnh sớm thì cao nhất cũng chỉ là mấy tháng”.
“Nhân cơ hội này ta bế quan đột phá, sớm ngày tới Tinh Cực cảnh”.
Lúc này, ở bên dưới chân Lôi Chỉ Sơn, Vân Diệp và Dực Hoành đứng đợi thì có chút lo lắng. Ánh mắt họ cứ nhìn về phía đỉnh núi thì không kiềm lòng được mà run lên.
Trong mắt cả hai thì Đế Nguyên Quân là một người hết sức cường đại nhưng lực lượng của Lôi Chỉ Sơn này không hề thấp một chút nào cả. Ngay cả Tinh Cực cảnh cường giả có chuẩn bị đầy đủ và muốn xông lên cũng không phải điều dễ dàng.
Còn nói, Đế Nguyên Quân chẳng thèm chuẩn bị gì cả mà cứ đi thẳng một đường và mặc kệ lôi quang ở xung quanh đánh xuống giống như không có chuyện gì xảy ra.
Thêm nữa, kể từ lúc hắn đi lên trên đó đến nay cũng đã được một tuần và những ngày đó đều xảy ra từng đợt lôi quang hết sức đáng sợ. Nó cứ đánh xuống giống như bị một ai đó trêu chọc vậy.
Lúc này, Dực Hoành vẻ mặt lo lắng nhìn qua rồi lên tiếng.
“Tiểu thư, ngươi thấy tiền bối sẽ đi xuống an toàn được chứ? Hắn lên đó đã bảy ngày rồi, bị lôi quang bủa vây suốt thời gian này thì ngay cả Tinh Cực cảnh cường giả cũng không chịu được?”
Vân Diệp ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi rồi thở dài một hơi, ẩn sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng và có chút không mong muốn.
“Ta không biết? Nhưng mà ta chỉ hy vọng tiền bối có thể vượt qua được? Tiền bối chính là ánh sáng đối với ta nên ta tin sẽ không có chuyện gì? Chỉ mong là như vậy?”
Cùng chung một biểu cảm, cùng chung một ánh mắt, cả hai người sốt sắng chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua đối với họ nó dài vô cùng. Mỗi một ngày trôi qua mà cả hai cảm tưởng giống như cả tháng trời vậy.
Bỗng, ở trên đỉnh núi vang lên một thanh âm đinh tai nhức óc mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố. Chỉ mỗi tiếng động cùng với cổ khí tức thương khí bá đạo quét ra xung quanh giống như từng đợt sóng xung kích nuốt chửng cả tòa sơn nhạc.
Chỉ cảm nhận thương khí mãnh liệt đó thôi mà toàn bộ lông tóc của cả hai người dựng đứng hết cả lên và một cảm giác lành lạnh cứ thổi qua khiến họ rợn hết cả người.
Ngay sau đó không lâu, bỗng có một đạo khí tức từ trên đỉnh quét xuống, lôi vân ở trên cao dần tán đi và toàn bộ lôi quang đều đã bị dập tắt. Trước mắt họ, một tòa sơn nhạc trơ trọi hiện lên trước mắt mà cả hai không thể tưởng tượng được.
Nhìn thấy một bóng người từ trên cao đang đạp không đi xuống mà trên người không có một chút thương tổn, toàn bộ lông tóc không thương mà trái lại, trên người Đế Nguyên Quân mang theo một cổ lực lượng cực kỳ bá đạo khiến cả hai không kiềm chế được liền run lên một cái.
Nhìn Đế Nguyên Quân không một chút thương tổn, cả hai người lúc này mới thở phào được một hơi, cảm giác nặng nề như có một tảng đá lớn đang đè nặng ở trong lòng đã được hạ xuống.
Nhìn Đế Nguyên Quân đứng ở trước mắt, Vân Diệp cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng.
“Tiền bối,...”.
Nhìn dáng vẻ băn khoăn trên gương mặt cô, Đế Nguyên Quân trong lòng ngầm hiểu ý định của cô là như thế nào nhưng hắn cũng chẳng để ý, hắn bước đi lướt qua hai người rồi dõng dạc nói.
“Rời khỏi đây thôi, nơi này sát nữa sẽ có không ít người kéo đến?”
Đi theo sau, Vân Diệp có chút tò mò lên tiếng hỏi hắn.
“Tiền bối, không biết ngươi có dự định gì hay chưa?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên cao rồi thở ra một hơi.
“Trước mắt thì ta muốn tìm một nơi yên tĩnh để bế quan một đoạn thời gian, cả hai ngươi cũng thế? Có lẽ sắp tới sẽ phải đối mặt với một thứ hung hiểm nhất từ trước cho đến giờ nên cần phải chuẩn bị cho thật kỹ”.
Cả hai người nghe thấy vậy thì giật mình, trong ánh mắt họ hiện lên vẻ ngờ vực rồi liếc mắt nhìn nhau lộ vẻ khó hiểu.
Dực Hoành lên tiếng, hỏi.
“Tiền bối, chuyện mà ngươi đang nói có phải đối phó Lý Mộ Viên?”
“Không”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu, ánh mắt nhìn ra xa và trên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, đáp lời.
“Chuyện đối phó Lý Mộ Viên thì không khó, cái mà ta đang nói đến ở đây còn đáng sợ, nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần. Đơn giản dễ hiểu hơn là nếu như thứ đó xảy ra thì tất cả những người ở đây đều có thể bị giết chết”.
“Nếu như không có sự chuẩn bị, không có thực lực thì kết quả chỉ có như thế mà thôi”.
Hít vào một ngụm khí lạnh, cả hai người lúc này đã hoàn toàn tìm sâu vào dòng suy nghĩ. Họ không biết lời nói của hắn có ý là gì nhưng trong lòng họ cũng bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn sắp sửa diễn ra.
Rời khỏi ngũ chỉ sơn, Đế Nguyên Quân dẫn theo hai người đi đến một nơi khác. Trên đường đi, hắn không ít lần ngẩng đầu nhìn lên cao và tự hỏi ở trong đầu.
Không biết Lâm Tuyết Nhi hiện tại đang ở đâu?
Có tinh huyết ở trong tay, hắn tự tin có thể khiến huyết mạnh trong người cô có thể thức tỉnh. Tuy trải qua nhiều đời và huyết mạch ngày càng loảng nhưng hắn dám chắc vẫn có cơ hội.
Tuy không có linh dược để luyện đan nhưng với khả năng của hắn hiện tại cùng với kim quang trong người cô thì việc thức tỉnh sẽ không gặp quá nhiều khó khăn nhưng việc đó sẽ cực kỳ đau đớn và có thể khiến cô chết đi nếu không chịu đựng được.
Nhưng nếu như Lâm Tuyết Nhi có thể vượt qua, thức tỉnh huyết mạch và kết hợp với thiên phú hiện tại thì hắn đã có thể nghĩ đến viễn cảnh của cô sau này. Chân chính trở thành một vị thiên kiêu và được các đại tông môn săn đuổi.
Thậm chí, cô cũng chẳng cần được tông môn hậu thuẫn, dựa vào truyền thừa Thánh Hoàng và lượng kim quang từ cổ điện phát ra kết hợp với linh đan diệu dược thì cô có thể trở thành cường giả đứng đầu một phương.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, Đế Nguyên Quân lắc đầu, hắn gạt bỏ hết tất cả suy nghĩ ở trong đầu rồi chăm chăm nghĩ đến việc đột phá.
Hiện tại, vấn đề mà hắn cần phải đẩy nhanh chính là Thiên Ma chi khí ở trong cơ thể nhưng hắn cũng không cảm thấy quá nhiều lo lắng vì lúc còn ở trong bảo tháp thì hắn có thu được một cái chum lớn chứa đựng vô vàn ma khí ở bên trong.
Dựa vào khả năng của giới chi, Mộc Cô Nhai và Thánh Hoàng thần niệm thì hắn chắc chắn ma khí đã được lọc hết rất nhiều tạp chất. Hắn bây giờ chỉ cần tìm đến một nơi yên tĩnh và thoải mái luyện hóa thì viễn cảnh đột phá Tinh Cực cảnh sẽ không còn xa nữa.
“Nơi an toàn để đột phá nhất để đột phá hiện tại cũng chỉ có đến Hoang Đảo mà thôi? Nếu như Lâm Tuyết Nhi còn sống thì chắc hẳn đã hội với La Thiên và Thanh Lương các chủ?”
“Có lẽ, họ bây giờ cũng đang tìm kiếm ta rồi cũng nên. Nếu đúng là thế thì họ chắc đã đến Hoang Đảo rồi”.
Ngoái đầu nhìn hai người, Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Bây giờ ta dẫn hai ngươi đi tìm người đối phó với Lý Mộ Viên, nhưng để đảm bảo thì hai ngươi tốt nhất đừng gây ra bất cứ phiền phức gì cả”.
Cả hai người nghe thấy vậy thì vui mừng gật đầu, trong ánh mắt họ sáng lên giống như vừa nhìn thấy gì đó tốt đẹp.
Đạp không bay về phía Hoang Đảo, cả ba người đứng trên bờ nhìn ra ngoài biển lớn. Đế Nguyên Quân lúc này lên tiếng.
“Nếu không muốn chết thì hãy gắng đi gần ta nhất có thể? Ở những nơi khác sẽ không có nhiều nguy hiểm như nơi này có không ít ngũ cấp hung thú đang ẩn mình dưới biển sâu”.
“Với thực lực của hai ngươi hiện tại chỉ xứng trở thành miếng mồi trong miệng chúng mà thôi?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 467: Quay trở lại hoang đảo
Chương 467: Quay trở lại hoang đảo