Đạp không phi hành băng qua biển, cả hai người cố gắng tung ra hết toàn bộ thực lực và dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.
Dẫn đầu, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn dáng vẻ chật vật của hai người thì không khỏi thở dài một hơi. Mặc dù thực lực của hai người đúng là không tệ nhưng tốc độ lại bình thường vô cùng, với hắn mà nói thì một khi dùng hết tốc lực thì đã bỏ xa cả hai hàng chục dặm rồi.
Đi ra được nửa đường, cả hai người cẩn thận để ý mặt nước phía bên dưới và lộ ra dáng vẻ lo lắng trên gương mặt. Cả hai người không biết, nơi này có thật sự nguy hiểm hay không nhưng nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân lúc căn dặn không giống như đang lừa gạt.
Nhưng đi được hơn nửa đường mà cả hai không hề cảm nhận được thứ gì khác thường đang xảy ra ở nơi đây và cũng không cảm thấy có chút nguy hiểm nào đang tiềm tàng cả. Dần dần, họ cảm thấy lời nói của Đế Nguyên Quân không có thật và có chút chủ quan.
Nhận thấy cả hai dần có biểu hiện đó, Đế Nguyên Quân thở dài. Tuy hai người này rất có thực lực nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn quá non nớt và không tự nhận biết được những chuyện đáng sợ sắp sửa xảy ra sau đó.
Ngay khi cả hai vừa mới buông lòng cảnh giác thì đột nhiên, một cột nước lớn bốc lên từ sau lưng và có một cặp mắt rất lớn đang nhìn chằm chằm cả ba người như muốn ăn tươi nuốt sống.
Không đợi hai người kịp phản ứng, đầu hung thú đã há rộng miệng ngưng tụ một đạo chân nguyên lớn rồi thổi ra một đạo kinh khí cực kỳ mạnh. Uy lực này mạnh đến mức mà Thiên Địa cảnh đỉnh chỉ cần bị đánh trúng thì sẽ bị chấn diệt thành huyết vụ.
Cả hai người giật mình, toàn thân giống như có một dòng điện chạy xẹt qua khiến toàn bộ lông tóc như muốn dựng đứng cả lên. Tuy đã nhận biết nguy hiểm cùng cực ở sau lưng nhưng cả hai không tài nào phản ứng được, hó cứ đứng chôn chân tại đó mà không thể làm gì.
Đó chính là sự sợ hãi trước uy thế của ngũ cấp hung thú?
Đạo kình khí đánh tới, cả hai người bị dọa sợ đến mức không dám mở mắt, tuy không mong muốn chết tại đây nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo sự điều khiển.
tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc thì Đế Nguyên Quân đã động, hắn vung tay đánh ra một đạo chân nguyên nồng đậm hóa thành một màn chắn chân nguyên bảo vệ cả hai người khỏi sự công kích của đầu hung thú.
Oanh!
Kình khí mãnh liệt oanh kích lên màn chắn khiến trên bề mặt hiện lên những vết nứt lớn trông giống như sắp vỡ nhưng Đế Nguyên Quân từ đầu cho đến cuối vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại, Đế Nguyên Quân hừ lạnh một tiếng rồi vung tay tiếp tục đánh ra một đạo chân nguyên nồng đậm hơn trước. Màn chắt nứt vỡ sắp đỏ đột nhiên ánh lên và có một màn chắn khác cứng chắc hơn hiện lên ở trước mắt.
Nhìn thấy một cảnh này, cả hai người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh và không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt. Trong mắt họ, Đế Nguyên Quân là một người rất mạnh nhưng họ không ngờ hắn mạnh đến mức mà có thể dùng chân nguyên để chống đỡ công kích của ngũ cấp hung thú?
Ngay cả Tinh Cực cảnh cường giả muốn làm thế cũng không phải chuyện dễ dàng?
Đợi kình khí dần tán đi, Đé Nguyên Quân vung tay thu lại màn chắn rồi tung ra ý niệm của bản thân. Chỉ thấy một thanh trường thương thình lình xuất hiện ở ngay sau lưng và trên thân vẫn còn lưu lại từng tia lôi dẫn còn chưa tán hết.
Tử Huyền vừa ra thì bầu không khí ở xung quanh đó đột nhiên chùng xuống một cách khác thường, giống như thiên địa ở xung quanh đang cảm thấy sợ hãi trước uy thế của thanh trường thương đó vậy.
Không chỉ có thế, đầu hung thú cảm nhận khí tức trên thanh trường thương phát ra thì trong ánh mắt hiện lên sự do dự và có chút sợ hãi. Thứ khiến nó cảm thấy lo sợ nhất hiện tại chỉ có thanh trường thương này mà thôi.
“Đây là?”
Trố mắt nhìn thanh trường thương, con ngươi của cả hai người đột nhiên có rút lại. Họ cảm thấy thanh trường thương hiện tại rất khác so với trước đây. Không chỉ có thế, khí tức và uy thế nó phát ra mạnh hơn trước gấp nhiều làn.
Lúc này, cả hai người mới chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong bảy ngày này. Ở trên đỉnh Lôi Chỉ Sơn bỗng có hàng trăm, hàng ngàn đạo lôi quang đánh xuống một cách đều đặn mà không rõ lý do.
Đến bây giờ thì họ mới hiểu Đế Nguyên Quân ở trên đó lâu như thế là để luyện khí. Nhưng mà họ cảm thấy khó tin hơn nữa là một người có thực lực vượt xa người thường rồi còn biết vè trận pháp và bây giờ thì thêm cả luyện khí.
Trong đầu họ lúc này đã chìm sâu vào trong mộng, và cảm thấy khó lòng mà tin được?
Vung tay hướng mũi thương chỉ về phía đầu hung thú, khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ run lên một cái rồi lên tiếng.
“Đi”.
Ngay lập tức, Tử Huyền dùng tốc độ nhanh nhất phá không lao đến. Chỉ thấy thanh trường thương lao vút đi với một tốc độ nhanh đến mức mà cả hai người chưa kịp nhìn thấy tàn ảnh và thanh trường thương đã lao đi một đoạn rất xa nhưng khí lưu đến lúc này mới phát ra.
Cảm nhận thấy nguy hiểm, đầu hung thú gồng mình, khóe miệng nó mở lớn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi thổi ra một đạo kình khí còn mạnh hơn só với lúc trước và hướng thẳng về phía Tử Huyền mà đánh.
Oanh!
Giao phong kịch liệt bộc phát, Đế Nguyên Quân nhìn thanh trường thương đang bị ngăn lại thì nhíu mày. Hắn cũng không mấy để tâm cho lắm vì uy năng của Tử Huyền xưa đâu bằng nay, chỉ thấy hắn vung tay đánh ra một đạo chân nguyên truyền vào trong thanh trường thương khiến nó bộc phát ra uy thế chân chính của mình.
Tê minh!
Tử Huyền toàn thân run lên một cái rồi phát ra một thanh âm đinh tai nhức óc vô cùng. Chỉ thấy từ trên thân nó toát ra một cổ uy thế mang trên mình lực lượng thanh thuần, khủng bố của lôi quang kết hợp với thương khí đại viên mãn khiến lực lượng của nó tăng lên gấp nhiều lần chỉ trong nháy mắt.
Trực tiếp đâm xuyên qua kình khí và hướng thẳng về phía đầu hung thú, Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ quay người, hắn chẳng thèm quan tâm đến tình hình hiện tại liền bộc phát khí tức rồi bay vút đi.
Nhìn Đế Nguyên Quân rời đi, cả hai người lúc này mới cuống cuồng đuổi theo. Họ không biết lý do hắn tại sao lại di chuyển gấp gáp như vậy và không cần biết đầu hung thú ở sau lưng sẽ đuổi theo sao?
Đang lúc cả hai người lâm vào trầm tư thì ở sau lưng bỗng vang lên một tiếng kêu thảm của đầu hung thú. Ngay khi cả hai người ngóa đầu nhìn lại thì trấy trên đỉnh đầu nó hiện lên một cái lỗ máu và thi thể thì từ trên cao rơi xuống.
Khi cả hai còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì ở trên đầu bỗng có một thứ gì đó to lớn che phủ. Ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy một kiện pháp bảo hình hồ lô đang hướng miệng về phía thi thể đầu hung thú rồi thu vào bên trong và sau đó bay vút đi.
Nhìn thấy một màn này khiến cả hai người hoàn toàn trở nên ngây ngốc và không còn biết được chuyện gì đang xảy ra mà chỉ biết cắm đầu đuổi theo hắn.
Cùng lúc này, ở dưới mặt nước cũng đang có không ít đầu ngũ cấp hung thú đang rục rịch nhưng khi chứng kiến thực lực bá đạo của Đế Nguyên Quân và khí tức khủng bố ở trên thanh trường thương thì dứt khoát quay người rồi lặn sâu xuống đáy biển.
Ngay khi cả ba người vừa đặt chân lên hoang đảo và cả hai vẫn còn chưa thể bình tâm trở lại thì ở phương xa đột nhiên có một cổ khí tức Tinh Cực cảnh cực kỳ khủng bố quét ra xung quanh, khí tức này còn mạnh hơn so với hai lão giả lúc trước cộng lại.
Cả hai còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì ngoài xa bỗng vang lên một đạo kiếm ngân cùng với đó là một cổ kiếm khí cực kỳ sắc bén đang phá không lao thẳng về phía ba người.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, Đế Nguyên Quân nhìn thấy vệt kiếm quang thì bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Gặp mặt mà chưa hỏi han liền đánh như thế này rồi? Thật là nóng nảy mà?”
Tam đại lực lượng điên cuồng xoay chuyển, Đế Nguyên Quân vung tay đánh ra một đạo chân nguyên hóa thành một màn chắn cứng chắc để ngăn lại. Màn chắn này có thể ngăn chặn được một kích của ngũ cấp hung thú nhưng đứng trước kiếm quang này lại trở nên mỏng yếu và bị đánh nát một cách dễ dàng đến như thế.
Trực tiếp đánh xuyên quan màn chắn, kiếm quang trực tiếp hướng thẳng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh giống như muốn giết chết hắn. Cả hai người nhìn thấy vậy thì cuống cuồng lao lên nhưng hắn lại thấy như không có chuyện gì mà chỉ nở một nụ cười nhẹ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 468: Không hỏi han liền đánh
Chương 468: Không hỏi han liền đánh