Dịch: Yukihana116490
Cùng lúc đó.
Tại một nơi nào đó ở Đại lục Đông Châu, trong một cánh rừng bạt ngàn không thấy cuối, trên một quan đạo rộng hơn một trượng, mười mấy người đang từ Nam xuôi Bắc, một đường cưỡi ngựa chầm chậm mà đi. Tất cả mọi người đều mặc một thân quần áo màu đen, ngoại trừ bốn người đi đầu, bên hông đám còn lại đều đeo bội đao, lưng cõng tên nỏ.
Người đi đầu là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, y có khuôn mặt nho nhã, trong tay cầm một thanh trượng gỗ màu đen. Có vẻ trong đội ngũ này, y được mọi người ẩn ẩn xem làm kẻ đứng đầu.
Sau lưng y là ba gã thanh niên đang ngồi trên lưng ngựa. Người ngoài cùng bên trái tay cầm một thanh trường thương màu xanh. Người ở giữa có cặp mắt màu lam sẫm, sau lưng cõng một thanh đao cùng một chiếc thuẫn. Mà ngoài cùng bên phải là một thiếu nữ tóc đỏ, lưng dắt một thanh trường kiếm.
"Trấn Thương Vũ kia làm sao đến một người cũng không thấy vậy? Làm hại chúng ta không tìm được nơi ngủ trọ. Xem mặt trời cũng sắp lặn rồi kìa." Thanh niên tay cầm trường thương nói.
"Nghe nói mười mấy năm trước, sau khi một mỏ linh mạch ở gần thị trấn bị đào rỗng thì thổ địa chung quanh bắt đầu trở nên cằn cỗi. Việc dân trấn rời đi có lẽ cùng cái này có liên quan." Thanh niên mắt xanh ở giữa nói.
"Đại sư huynh, có phải qua ngọn Đà Phong này là đến Gia Hà Quan rồi không?" Thiếu nữ tóc đỏ chỉ về một ngọn núi hình con lạc đà ở đằng xa, hỏi.
"Đúng vậy, lần này chúng ta xuất phát sớm, đến lúc đó dư thời gian còn có thể lãnh giáo chút ít kinh nghiệm của các vị sư bá, sư thúc." Thanh niên mắt xanh gật đầu nói.
. . .
Ngay tại lúc ba người còn đang mải tán dóc thì nam tử trung niên đi ở phía trước đột nhiên nhướng mày, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua lại hai bên.
"Lý sư điệt, ngươi ở đây coi chừng, ta đi chung quanh kiểm tra một lát." Nam tử trung niên đột nhiên mở miệng nói.
"Vâng, sư thúc!" Thanh niên mắt xanh gật đầu nói, đồng thời trong mắt cũng nhiều hơn một tia đề phòng.
Mộc trượng trong tay trung niên nhân bỗng tản mát ra vầng sáng đen. Bốn phía chung quanh lập tức dâng lên khói đen, rất nhanh hóa thành một cụm mây đen, cuốn lấy thân thể y bay về phía bên trái. Kết quả y còn chưa bay ra xa, một cái bóng xám đã như quỷ mị nhảy từ bìa rừng bên trái ra, lập tức lướt đến gần mây đen.
Trong mây đen, trung niên nhân phản ứng cực nhanh, mộc trượng trong tay vung lên, sóng lửa cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành một tấm thuẫn lửa chắn trước mây đen. Đồng thời tay kia bấm niệm pháp quyết, một đoàn hỏa diễm từ giữa tay bốc lên, hóa thành mười mấy chuôi kiếm lửa, toàn thân nóng bỏng đỏ thẫm, lao vọt đến cái bóng xám. Nhưng bóng xám chỉ khẽ lắc lư đã tránh khỏi hầu hết kiếm lửa.
Một khắc sau, từ thuẫn lửa trước mây đen bỗng truyền đến một tiếng "Bành" trầm đục, sau đó lập tức vỡ tan, hoa lửa bắn ra bốn phía. Bóng xám lóe lên, chui vào mây đen.
"A!" Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong mây truyền ra.
Trong mây đen đột nhiên chảy tràn ra huyết thuỷ cùng cơ quan nội tạng con người. Ngay sau đó, thi thể bị xé thành hai nửa của trung niên nhân bị vứt từ trong mây đen ra.
Từ lúc bóng xám xuất hiện, đến khi trung niên nhân bị giết, trước sau mới có hai ba cái hô hấp. Cho đến giờ phút này, đoàn người khó khăn lắm mới phản ứng kịp. Ngay sau đó, một hư ảnh lưỡi thương màu xanh hình trăng khuyết, một ánh đao màu bạc lớn gần một trượng, cùng mấy bóng kiếm màu đỏ rực đồng thời đánh tới trong mây đen.
Thanh âm "Vụt vụt" theo sát mà tới, lại là hơn mười mũi tên nỏ bắn vào trong mây đen!
"Ầm ầm" một tràng nổ mạnh vang lên!
Mây đen tản đi tứ tán, mà bóng xám kia cũng đã không biết tung tích.
"Mọi người coi chừng, nhanh bày trận!" Thanh niên mắt xanh biến sắc. Xoay người xuống ngựa, quát.
Thiếu nữ tóc đỏ cùng thiếu niên cầm thương cũng nhảy xuống ngựa. Gom lại bên người thanh niên mắt xanh. Mười gã kỵ sĩ áo đen còn lại cũng phóng xuống ngựa, co cụm lại gần bọn thanh niên mắt xanh.
"Vèo!" Một cái bóng xám chợt lóe lên trong đám người hơi có chút hỗn loạn.
"A! A!" Hai tiếng kêu thảm thiết gần như đồng thời vang lên.
Trên cổ hai gã kỵ sĩ áo đen đi ở phía sau cùng chợt xuất hiện một cái lỗ thủng, máu chảy ọc ọc. Cả hai ngã vật ra đất, co giật một hồi liền bất động. Lúc này, Pháp khí trong tay ba người thanh niên mắt xanh mới chỉ vừa vặn nâng lên. Cả đám không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều có thể chứng kiến đến sự sợ hãi trong mắt đối phương. Bóng xám có tốc độ quá nhanh, như quỷ mị. Bọn hắn căn bản không kịp ra tay.
"A!" Lại là một tiếng hét thảm.
Đám người vừa mới tổ thành một cái chiến trận lấy ba người thanh niên mắt xanh làm hạch tâm. Bóng xám lại tiếp tục ra tay, lần này là từ một chỗ rìa chiến trận không ai nghĩ tới. Lại một gã kỵ sĩ áo đen gục ngã trong vũng máu, chỗ ngực hắn có một cái lỗ máu to bằng chén ăn cơm, trái tim đã không cánh mà bay.
Đến lúc này, bóng thương màu xanh, ánh đao màu bạc mới cùng bổ qua trên không chỗ người chết. Đám người mặt cắt không còn hột máu.
Đột nhiên, từ trong chiến trận hình tròn có ba gã kỵ sĩ áo sĩ lao vọt ra ngoài, mỗi người nhảy lên một con ngựa, thúc ngựa chạy như điên về phía lối cũ. Ba người còn không chạy được bao xa thì bóng xám từ trong rừng đã bắn vọt ra, đuổi sát theo. Nó lướt qua trước mặt ba người một cái rồi vòng trở lại trong rừng.
Một trong gã kỵ sĩ vừa mới rút đao ra định chém thì đao đã gãy thành mấy đoạn, ba cái đầu lâu cũng theo đó lăn lông lốc xuống đất, máu tươi từ cổ phun thành vòi, bắn tung toé. Toạ kỵ của ba người vẫn không hề hay biết gì, tiếp tục chở ba cái thi thể không đầu xông về phía trước...
. . .
Một nén nhang sau.
Ngoại trừ ba người thanh niên mắt xanh, đám kỵ sĩ áo đen ở chung quanh đều đã nằm ngổn ngang trong vũng máu. Hầu như các thi thể đều bị cắt vụn, tướng chết rất thê thảm. Trên gương mặt bọn họ vẫn còn giữ lại thần sắc sợ hãi một khắc trước khi chết.
Trong ba người, thanh niên mắt xanh còn miễn cưỡng bảo trì trấn định, nhưng mặt hai người kia đã trắng bệch như tờ giấy. Thiếu nữ áo đỏ cầm kiếm mà tay run lẩy bẩy.
"Vèo!"
Bóng xám lại lần nữa từ trong rừng vọt ra, thân ảnh như quỷ mị xuất hiện trước mặt thanh niên cầm thương. Thanh niên cầm thương hét lớn một tiếng, trường thương trong tay xoay tít, huyễn hoá ra một mảng bóng thương rậm rịt, hình thành vô số đoá hoa mai màu xanh nghênh đón bóng xám. Đồng thời mấy đạo bóng kiếm hỏa hồng cùng một đạo ánh đao màu bạc cũng cùng lúc hiện ra, giáp công một trái một phải chém về phía bóng xám. Bóng xám lóe lên liền trực tiếp chui vào bên trong thương ảnh rậm rịt. Bóng kiếm cùng trường đao toàn bộ bổ hụt.
"Bành! Bành! Bành!" Liên tiếp mấy tiếng trầm đục truyền ra.
Bóng thương màu xanh tan rã!
"A!" Một tiếng kêu thảm thiết không giống của con người vang lên ngay sau đó.
Đầu của thanh niên cầm thương vỡ toác như đập dưa hấu, chia năm xẻ bảy. Não trắng máu tươi vẩy ra bốn phía, thi thể vô lực ngã xuống đất.
(Cáp, bắt 1 cô gái nhỏ nhoi yếu đuối như ta dịch 1 chương dã man như vầy thật không thiên lý =,,=-yuki)
Đến lúc này, thanh niên mắt xanh và thiếu nữ tóc đỏ mới nhận rõ, bóng xám đứng trước thi thể thanh niên cầm thương kia cuối cùng là vật gì. Hoá ra đấy là một con quái vật Viên Hầu màu xám. Hai mắt nó đỏ như máu, tràn ngập sát ý thị huyết. Hai bàn tay xù lông lúc này cũng dính đầm đìa máu tươi cùng thịt vụn.
"Nghiệt súc, nạp mạng đi!"
Khoé mắt thanh niên mắt xanh giật thình thịch, tấm thuẫn trên tay trái hóa thành một màn ánh sáng đen bảo vệ hắn vào trong. Đồng thời thân hình gã khẽ động, đao trong tay phải múa tít, huyễn hoá ra đao ảnh trùng trùng điệp điệp, quét tới khỉ xám. Thiếu nữ tóc đỏ mặc dù có chút sợ run, nhưng khi thanh niên mắt xanh động thân mà ra, nàng cũng cố lấy lại dũng khí. Sau khi chém ra một đạo kiếm khí hoả hồng hình bán nguyệt, truòng kiếm trong tay liền huyễn hoá ra một tầng kiếm võng lạnh như băng, chụp xuống khỉ xám.
Thân hình khỉ xám chợt loé, hai móng vung lên, đỡ lấy đao ảnh trùng điệp của thanh niên mắt xanh. Hai bên vừa va chạm, từ trên tay khỉ liền truyền tới một cỗ cự lực kinh người. chuỗi âm thanh như sắt thép va chạm vang lên, tấm thuẫn biến thành màn sáng đen cùng đao ảnh trùng điệp gần như tán loạn cùng một lúc. Móng vuốt của khỉ trắng đâm vào lồng ngực của thanh niên mắt xanh, móc trái tim của gã ra, cho vào mồm nhai nhồm nhoàm rồi nuốt ực xuống.
Trong lúc nhất thời, mồm miệng khỉ xám ràn rụa máu tươi, mặt mũi cực kỳ dữ tợn.
Lúc này, kiếm võng của thiếu nữ tóc đỏ quét tới. Hai tay khỉ xám bay múa, một mảng trảo ảnh màu xám rậm rạp hiện ra, nghênh đón kiếm võng.
"Ầm ầm ầm"!
Kiếm võng của thiếu nữ tóc đỏ ầm ầm tán loạn, trường kiếm văng ra khỏi tay, nghiêng nghiêng bay ra ngoài.
"A!"
Theo sát đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
. . .
Một tháng sau.
Mới sáng ra Thạch Mục đã xuất hiện bên ngoài dịch quán Chung Tú ở. Hôm nay là ngày bọn hắn hẹn cùng nhau đi tham gia Thăng Tiên Đấu Giá Hội. Kết quả hắn đợi cả buổi, vẫn không thấy Chung Tú đâu.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, liền đi đến chỗ hai gã hộ vệ mặc đạo phục bát quái màu xanh lam ở cửa ra vào dịch quán. Một lát sau, khi họ Thạch đi ra dịch quán, cũng không khỏi lắc đầu. Không nghĩ tới vào mấy ngày trước đây, Chung Tú cùng mười mấy tên đệ tử đã bị Thông Thiên Tiên Giáo gọi đến trong phân giáo rồi. Nói là sẽ cung cấp đan dược cùng các loại tài nguyên, cho bọn họ yên tâm bế quan.
Thạch Mục nghĩ như vậy, chân không dừng bước đi về phía phường thị Đông Thăng ở thành Bắc. Phường thị Đông Thăng là phường thị lớn nhất ở thành Thiên Ngu. Các lần Thăng Tiên Đấu Giá Hội đều được tổ chức ở nơi này.
Hơn nửa canh giờ sau.
Thân ảnh Thạch Mục xuất hiện bên rìa một con đường rộng lớn, dòng người qua lại tấp nập. Chỗ hắn đứng cách phường thị Đông Thăng đã rất gần, nhưng càng đến gần phường thị Đông Thăng, dòng người lại càng đông đúc.
Thạch Mục cố gắng len lỏi qua dòng người chen chúc, đến một cái ngã rẽ liền nhanh chóng quẹo vào con đường mà phường thị Đông Thăng tọa lạc. Đầy khắp cả con đường là người mặc trang phục võ giả cưỡi ngựa, cùng xe ngựa xa hoa do quyền quý phú hào cưỡi.
Thạch Mục men theo dòng người, rất nhanh đi tới một quảng trường rộng thoáng. Trên quảng trường là một toà lầu tám tầng, vuông bốn mặt cực kỳ bắt mắt. Diện tích của toà lầu này chừng vài mẫu, khí thế to lớn, rường cột chạm trổ, trang trí cực kỳ tinh mỹ. Trên mái cong của mỗi tầng lầu đều chạm trổ không ít hình các loài chim bay thú chạy, thoạt nhìn trông rất sống động lại có điềm lành.
Ở tầng dưới cùng, bốn mặt tiền đều có cửa mở. Bên trên cửa Nam, xa xa trông lại thì thấy treo một tấm biển vàng, trên mặt có ghi ba chữ "Bảo Quang Các", lấp lánh rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Lúc này, bốn cửa của Bảo Quang Các đều đang mở rộng ra, bốn hàng người dài đang xếp hàng đi vào trong. Mỗi lối vào đều có vài chục tên vệ binh trong thành cùng đệ tử Thông Thiên giáo mặc đạo phục bát quái màu lam đứng gác.
Tình huống không có gì sai biệt lắm với lần đầu tiên Thạch Mục đến thành Thiên Ngu. Mỗi người trước khi tiến vào đều sẽ bị binh sĩ hỏi han nghi vấn cùng bị kim quang từ Kính Bát Quái tròn chiếu lên người. Kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc.
Ngay khi Thạch Mục đang chuẩn bị tiến lên, cách hắn không xa chợt vang lên một tràng tiếng vó ngựa rồi dừng lại. Hắn xoay đầu nhìn lại thì thấy một đội hộ vệ gồm hơn trăm tên kỵ binh tinh nhuệ, bốn con tuấn mã lông trắng thuần đang kéo một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ lại.
Cửa xe rất nhanh mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp, da thịt nõn nã như băng tuyết, dung mạo thanh thuần, mặc cung trang hồng nhạt, dẫn hai tiểu nha hoàn đi ra. Trên người nàng này ẩn ẩn truyền đến một cỗ chấn động Pháp lực, không ngờ nàng cũng là một Thuật sĩ.
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên.
"Thạch huynh, ngày đó ta đã đoán là ngươi sẽ không bỏ qua Thăng Tiên Đấu Giá Hội nhưng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, gặp được nhau ở đây."
Thanh âm truyền đến từ phía bên kia xe ngựa. Một gã nam tử tóc đỏ mặc trường bào màu trắng ánh trăng, đầu buộc một cái đai vải màu bạc đang đi tới đây, đúng là Liễu Ngạn.
"Thì ra là Liễu huynh. Vốn tại hạ đến thành Thiên Ngu chính là để du lịch một phen, có thêm kiến thức. Sự kiện nổi bật như này tất nhiên là sẽ không bỏ qua rồi." Thạch Mục nói.