TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 241: Phát hiện kinh người

Dịch: Yukihana116490

"Thượng sư, vị này là...?" Cung trang thiếu nữ hỏi.

Lúc này theo tới sau lưng thiếu nữ ngoài hai tiểu nha hoàn ra còn có năm gã hộ vệ. Trong đó người cầm đầu khoảng trên dưới bốn mươi, làn da ngăm đen, gương mặt đầy vẻ lão luyện, ánh mắt thi thoảng lại quét nhìn về bốn phía.

"Công chúa, vị này chính là Thạch Mục, một vị hảo hữu của tại hạ. Thạch huynh, vị này chính là công chúa Nguyệt Nghê của vương triều Lục Sơn." Liễu Ngạn mở miệng giới thiệu nói.

"Bái kiến Nguyệt Nghê Công chúa Điện hạ." Thạch Mục cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, thong dong thi lễ một cái.

"Không cần đa lễ. Các hạ là hảo hữu của Liễu Thượng sư, chẳng lẽ cũng là một Đại hành gia* trên phương diện giám bảo?" Đôi mắt xinh đẹp của Công chúa Nguyệt Nghê quét qua Thạch Mục cùng Thải nhi trên đầu vai, hỏi.

(Đại hành gia: ý chỉ là có tài cán, người trong nghề, dân Pro trong một ngành nghề, lĩnh vực nào đấy)

"Trên phương diện giám bảo Thạch huynh không quá thành thạo. Nhưng về mặt Võ đạo thì huynh ấy lại có cách lý giải hết sức độc đáo đấy. Đúng rồi, tại hạ vừa vặn có một số việc muốn lĩnh giáo Thạch huynh một chút, không bằng chúng ta đi cùng một chỗ đi?" Không chờ Thạch Mục mở miệng, Liễu Ngạn nói.

"A vậy Thượng sư cứ tự nhiên." Công chúa Nguyệt Nghê nghe vậy, liền không còn hứng thú gì với Thạch Mục nữa, dời đi ánh mắt.

Thạch Mục nhíu mày, đang muốn nói gì thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng truyền âm của Liễu Ngạn. Trong lòng họ Thạch khẽ giật mình, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa ra vào lầu các, lúc này mới không nói gì.

Công chúa Nguyệt Nghê xoay người, mang theo nha hoàn cùng hộ vệ, lướt qua dãy người đang xếp hàng, đi thẳng đến lối vào Bảo Quang Các. Thạch Mục cùng Liễu Ngạn cũng theo sát phía sau, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ đây là hộ vệ của công chúa Nguyệt Nghê.

Tại lối vào Bảo Quang Các, sau khi một gã hộ vệ của công chúa Nguyệt Nghê giơ lên một chiếc lệnh bài thì Vệ binh cùng đệ tử Thông Thiên Giáo ở cửa lập tức cho đi. Thạch Mục cũng cùng một nhóm với công chúa Nguyệt Nghê, công khai đi thẳng vào trong Bảo Quang Các.

Trước khi đi vào hắn để ý thấy dường như mỗi người muốn tiến vào Bảo Quang Các tham gia Hội Đấu Giá, đều phải nộp phí vào cửa là năm miếng Linh Thạch hạ phẩm. Đây chính là gần hai mươi vạn lượng bạc, chỉ riêng khoản này thôi đã khiến không ít người bị loại ngay từ vòng gửi xe rồi. Theo ước đoán của hắn, số người tiến vào Bảo Quang Các hôm nay ít nhất phải trên vạn người. Tất nhiên, cũng có không ít người trong đó đến chỉ là để tham gia náo nhiệt có thêm kiến thức. Nhưng mỗi cái khoản thu phí vào cửa này thôi, tính sơ sơ chưa gì đã có mấy vạn Linh Thạch rồi.

Bước vào lầu một Bảo Quang Các, hiện ra trước mặt Thạch Mục là một đại sảnh rộng lớn, vàng son huy hoàng, khí phái phi phàm, đủ dung nạp gần vạn người. Thời gian lúc này vẫn còn sớm, trong đại sảnh chỉ có thưa thớt năm sáu trăm người, hoặc đứng hoặc ngồi. Phần lớn đều túm năm tụm ba lại một chỗ nói chuyện phiếm với nhau. Dòng người từ bốn cánh cửa ùn ùn đổ vào, phần lớn đều bước lên cầu thang để đi lên lầu.

Vừa nãy trong lúc nói chuyện phiếm, Thạch Mục từ trong miệng Liễu Ngạn biết được, trước khi mỗi kỳ Thăng Tiên Đấu Giá Hội mở màn , thương hội Thiên Ngô đều sẽ thiết trí không ít lô cửa hàng từ tầng ba đến tầng tám Bảo Quang Các. Sau đó đem các lô cửa hàng này cho các thương hội cùng tông môn thuê. Tuy giá thuê xa xỉ nhưng thường thường một lô khó cầu.

Nguyên nhân rất đơn giản. Người có tự tin tham gia Đấu giá hội thường là những kẻ có tài lực hùng mạnh. Mà những người đến Đấu giá hội chỉ để thêm kiến thức, bản thân họ tự biết mình mua không nổi bảo vật trong đấu giá nên đành lui mà cầu tiếp theo. Chờ trước khi đấu giá mở màn, mua một ít vật khác.

Kể từ đó, sinh ý của những cửa hàng này không cần nói cũng biết sôi động thế nào rồi.

"Thương hội Thiên Ngô này thật đúng là biết cách làm giàu." Thạch Mục nghĩ như vậy.

Đoàn người của công chúa Nguyệt Nghê không lưu lại lâu, trực tiếp từ thông đạo cửa hông đi thẳng lên phòng bao nơi lầu hai-chỗ đặt trước dành cho chút người có thân phận, địa vị.

Thạch Mục đánh tiếng với Liễu Ngạn, một mình lưu lại trong đại sảnh tầng dưới cùng. Dõi mắt nhìn cho đến khi thân ảnh của đoàn người hoàn toàn biến mất tại đầu cuối của hành lang, Thạch Mục mới tiến đến chỗ thang lầu phía bên kia.

"Tên này làm sao lại đột nhiên trở thành tham mưu đấu giá cho công chúa rồi vậy?" Thải nhi nghiêng nghiêng đầu, thắc mắc hỏi.

"Ai biết! Đừng quản nhàn sự của người khác nữa, đi thôi." Thạch Mục nói.

Trong một tháng này, họ Thạch đã vẽ không ít Linh phù trung giai. Ngoại trừ giữ lại một ít bàng thân, còn hắn đem bán hết, đổi lấy Linh Thạch. Hiện nay trên người hắn có năm khối Linh Thạch trung phẩm, hơn một trăm hai mươi khối Linh Thạch hạ phẩm, cũng coi như là có chút tài sản rồi. Vì vậy hắn chuẩn bị đi lên lầu dạo dạo một vòng, xem coi có thứ gì đáng mua không.

Một lát sau, Thạch Mục xuất hiện ở cửa ra vào đại sảnh tầng ba. Đây là một đại sảnh có phong cách khoáng đạt, diện tích khoảng hai trăm trượng, trông rất rộng rãi. Trên đó, các gian cửa hàng được bố trí chỉnh tề, người người qua lại tấp nập, mỗi cửa hàng đều rất đông khách. Hắn đi xuôi theo dòng người trong chốc lát, sau đó liền chui vào một cửa hàng buôn bán Pháp Khí.

. . .

Một lúc lâu sau, Thạch Mục bước ra khỏi cửa một gian hàng đan dược khá lớn nằm trên tầng sáu, trên mặt hắn có chút hưng phấn. Trong cửa hàng này, hắn ngoài ý muốn phát hiện có bán Càn Dương Đan.

Càn Dương Đan là một loại đan dược chí dương, dùng để tu luyện công pháp hoặc thuật pháp thuộc tính dương. Nó đắt hơn nhiều so với Tụ Dương Đan, mỗi một viên giá trị một khối Linh Thạch hạ phẩm. Nhưng hiệu quả cũng hơn xa Tụ Dương Đan. Suy ngẫm đến việc còn phải mua tinh huyết Yêu Viên trong Đấu giá hội, họ Thạch do dự mãi mới bỏ ra hai mươi khối Linh Thạch hạ phẩm mua về hai mươi viên Càn Dương Đan. Chỉ cần tinh huyết Yêu Viên như nguyện đến tay, hắn liền có thể bắt đầu tu luyện tầng thứ sáu Thoát Thai Quyết rồi.

Sau nửa canh giờ, Thạch Mục xuất hiện tại một gian cửa hàng buôn bán điển tịch trên tầng bảy. Trong cửa hàng, ngoại trừ một ít công pháp, Thuật pháp, Phù lục thông thường ra còn có không ít các loại đồ vật như địa đồ giới thiệu Đại lục Đông Châu. Sau một phen tìm kiếm, Thạch Mục bỏ ra hơn hai mươi khối Linh Thạch hạ phẩm, mua một tấm địa đồ Đại lục Đông Châu, cùng với một bộ Hỏa Nguyên Kinh-công pháp thuộc tính Hoả dành cho giới Thuật sĩ. Trong công pháp này, ngoại trừ một vài pháp môn tầm thường dành cho Thuật sĩ tu luyện Pháp lực ra còn có ghi lại vài cái Thuật pháp thuộc tính Hoả.

Ngay tại lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hắn phát hiện trong một cái khay chứa đồ ở một góc hẻo lánh, có một bản vẽ bằng da thú phủ đầy bụi bặm, trên loáng thoáng viết mấy chữ "Đại lục Tây Hạ".

Trong lòng hắn khẽ động, liền đi tới.

. . .

Gần nửa canh giờ sau, Thạch Mục về tới đại sảnh đấu giá ở tầng một.

Lúc này, thời gian cách Đấu giá hội mở màn đã không còn xa. Trong đại sảnh đã tụ tập gần vạn người, ghế hầu như kín hết chỗ, mấy dãy ghế trước càng thêm ồn ã, náo nhiệt vô cùng.

Thạch Mục tìm một cái ghế trống ở phía sau rồi ngồi xuống. Tay vừa lật liền lấy ra một bản vẽ bằng da thú trông khá cổ xưa, rất có hưng trí bắt đầu ngồi xem.

Đây chính là thứ mà họ Thạch đã phát hiện ra trong cái góc hẻo lánh của cửa hàng kia-bản đồ địa hình Đại lục Tây Hạ. Bản đồ này vẽ có chút thô ráp. Chẳng qua là chỉ phác thảo ra hình dáng chung chung của Đại lục Tây Hạ, lại đánh dấu thêm vài chỗ mà thôi.

Hắn sở dĩ mua bản đồ này về, hoàn toàn xuất phát từ lòng hiếu kỳ. Hắn muốn xác nhận xem Đại lục này có tồn tại thật hay không. Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại trên một ngọn núi ở chính giữa địa đồ. Theo miêu tả của địa đồ, ngọn núi này cao tới vạn trượng, thế núi dốc đứng, tựa như một cây cột đá bóng loáng đâm thẳng trời xanh, được gọi là "Lăng Thiên Phong".

Trong lòng Thạch Mục khẽ động.

Miêu tả này rất giống với ngọn núi đã cùng xuất hiện với khỉ trắng trong giấc mộng mà hắn mơ thấy khi ngủ ngoài trời dưới ngọn Tiểu Thiên Phong cách đây không lâu.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị lại nghiên cứu một phen thì một tràng tiếng chuông đồng thanh thuý vang lên trong toàn bộ đại sảnh. Thạch Mục ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên đài cao hình tròn trong đại sảnh, không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một trương bàn gỗ màu đỏ tím vừa rộng vừa lớn. Phía sau bàn gỗ đứng một nho sinh trung niên để râu dài màu đen. Khí tức của người này thâm trầm như vực sâu không đáy, đây rõ ràng là một cường giả Địa giai!

"Chư vị bằng hữu đến từ năm sông bốn biển, tại hạ Âu Dương Luân, là Khách khanh trưởng lão của thương hội Thiên Ngô, rất vinh hạnh được chủ trì Thăng Tiên Đấu Giá Hội lần này." Nho sinh trung niên vừa nói, vừa chắp tay thi lễ với bốn phương.

Tuy thanh âm của hắn không coi là lớn, nhưng lại truyền vào trong tai của tất cả mọi người một cách vô cùng rõ ràng, làm cho hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh lại.

"Chư vị cũng biết, Đại điển Thăng Tiên của Thông Thiên Tiên Giáo cứ mỗi ba mươi năm lại cử hành một lần, mà Thăng Tiên Đấu Giả Hội của thương hội chúng ta cũng là được tổ chức vào khoảng thời gian này. Tính đến hôm nay đã tổ chức không dưới năm mươi lần rồi. Mỗi một lần đều chưa bao giờ làm cho bằng hữu từ xa đến thất vọng qua. Lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Dựa theo lệ cũ, tại hạ sẽ đưa bảo vật áp trục của Đấu giá hội lần này ra cho mọi người thưởng lãm một chút. Tin tưởng rằng có rất nhiều vị bằng hữu đến đây cũng là vì nó đấy." Nho sinh trung niên rất biết điều động bầu không khí, mới có vài lời, đã khiến mọi người đổ dồn ánh mắt vào đây.

Nho sinh trung niên vừa dứt lời, trong tay liền lóe lên hào quang, hiện ra một cái hộp gấm màu vàng lớn cỡ bàn tay. Lão chậm rãi mở hộp gấm ra, một hòn đá màu lửa đỏ, lớn vẻn vẹn cỡ cái móng tay, lẳng lặng nằm nằm trong hộp. Mặt ngoài hòn đá ấn ẩn có tia tia đường vân nhỏ màu đỏ sậm, trông như có sinh mạng, hơi hơi chớp động.

Kết quả khi Thạch Mục thấy rõ đồ vật trong hộp rồi thì trái tim hắn không khỏi nhảy dựng lên. Đây chẳng phải là hòn đá thần bí mà năm đó hắn đã nhặt được trong bí cảnh Dũng Sĩ Chi Môn ở Man Hoang sao? Hơn nữa nó còn to hơn cả hòn đá trong hộp gấm này, lớn cũng phải cỡ nắm đấm.

"Có không ít bằng hữu ngồi phía dưới đã nói ra! Không sai, đây đúng là Tinh Thạch! Là một loại Linh Thạch thượng cổ có thể củng cố thông đạo không gian! Diệu dụng vô cùng! Về phần giá của nó sao? Chúng ta tạm thời giữ bí mật!" Nho sinh trung niên vê vê chòm râu dài, vừa cười vừa nói.

Lão vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh lập tức nổ tung, thanh âm càng ngày càng lớn. Kẻ biết chút tình huống liền bắt đầu chém gió tung trời với người chung quanh. Mà người hoàn toàn không biết gì lập tức lót dép ngồi hóng bốn phía.

"Tốt, kế tiếp chính là kiện thương phẩm đầu tiên của Đấu giá hội lần này." Nho sinh trung niên phi thường hài lòng với bầu không khí của hiện trường bây giờ, lão mở miệng nói.

Nói xong, lão liền đóng hộp gấm đựng Tinh Thạch lại, đặt nó lên trên mặt bàn. Trong tay lão lại lóe lên hào quang, một khúc gỗ khô màu tím to bằng bắp chân người trưởng thành hiện ra.

"Tử Hương Mộc trăm năm! Chỉ có ở sâu trong Côn Bàn - một sơn mạch bị vây trong chướng khí cùng đầy rẫy độc trùng ở phía Nam Đại lục. Thứ này có thể chứa nạp một lượng lớn Thiên Địa Linh khí. Nó còn là tài liệu thượng giai cho luyện chế bút phù thượng đẳng, có thể đề cao xác suất thành công khi chế Phù lên trên dưới một thành. Giá khởi điểm của khúc gỗ này là sáu mươi khối Linh Thạch hạ phẩm. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười khối Linh Thạch." Nho sinh trung niên không nóng không vội nói.

Phù Lục là một trong những thủ đoạn thường dùng để đối địch nhất. Tuy xác suất thành công chỉ tăng lên có một thành nhưng vẫn đưa tới sự hứng thú của rất nhiều người.

"Bảy mươi khối Linh Thạch!"

"Chín mươi khối!"

"Ta ra một trăm khối!"

. . .

Giá cả sau khi tăng lên liên tiếp bảy tám lần, cuối cùng mới bị một gã mặc trang phục của tông môn, lấy một trăm chín mươi khối Linh Thạch hạ phẩm mua xuống.

Bởi vì kiện đấu giá thứ nhất chưa gì đã phải ra giá gấp ba lần giá khởi điểm, làm cho bầu không khí ở hiện trường thoáng cái liền nóng hôi hổi. Vật đấu giá tiếp theo, phần lớn là một ít đồ vật tương đối trân quý ở ngoại giới.

Thạch Mục nhìn vật đấu giá hết một kiện lại một kiện bị người mua đi, ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng thì âm thầm tặc lưỡi không thôi. Đây là lần đầu tiên hắn khắc sâu nhận thức Linh Thạch là có ích đến cỡ nào. Trong trận Đấu giá hội này, vô luận là Pháp khí thượng đẳng, hay một ít đan dược quý hiếm hoặc một ít công pháp điển tịch, chỉ cần có đầy đủ Linh Thạch, muốn là có thể mua lấy toàn bộ.

Ngoài ra, hắn còn phát hiện, hễ là đồ vật liên quan đến Thuật sĩ thì đều có giá cao đến lè lưỡi. Hắn nhưng tận mắt nhìn thấy một cái vòng cổ bảo thạch màu lam, có thể gia tăng lực cảm ứng nguyên tố thuộc tính Thuỷ lên thêm hai độ, sau khi bị hô giá hơn mười lần, cuối cùng lại về tay công chúa Nguyệt Nghê ở ghế lô tầng hai, với một cái giá kinh người là hai nghìn ba trăm Linh Thạch.

Mà đây vẫn chỉ là một kiện vật phẩm bình thường trong đấu giá hội thôi đấy, nếu là miếng Tinh Thạch áp trục kia giá cả chẳng phải là càng thêm khoa trương?

Vừa nghĩ tới khối Tinh Thạch to bằng quả đấm trong nhẫn trữ vật của chính mình, trong lòng Thạch Mục chợt dâng lên một hồi hưng phấn khó nói rõ.

Đọc truyện chữ Full