Dịch: aluco
“Các hạ là Mục Thạch sư huynh, hạnh ngộ.” Vào thời khắc này một thanh niên có hình xăm màu xanh trên mặt đã đi tới, ra động tác mời với Thạch Mục.
“Ngươi là?” Thạch Mục liếc nhìn người này, hỏi.
“Ha ha, tại hạ họ Dư tên chỉ một chữ Ý, hôm qua chứng kiến Mục Thạch huynh trong tỉ thí đại triển thần uy, đối với hỏa thuộc tính thuật pháp tạo nghệ cao thâm, thật là làm cho người khác mở rộng tầm mắt.” Hình xăm thanh niên cười nói.
"Dư huynh quá khen." Thạch Mục nói ra, thanh âm hơi có vẻ lãnh đạm.
Hình xăm thanh niên tựa hồ cảm thấy Thạch Mục không muốn nói chuyện với nhau, nhưng không có chút nào vẻ không vui, hặc hặc cười cười, đang muốn nói thêm gì nữa.
Vào thời khắc này, Hầu Tái Lôi đang giả trang làm đặc sứ áo xám cùng với mấy chấp sự ở phân đàn địa phương đi xuống, từ một chỗ đã đi tới, hơn năm trăm người vừa thắng lợi thấy thế đều vội vàng nghênh đón, quây thành một vòng, tiếng nói chuyện cũng ngưng lại.
“Chư vị, vòng đấu loại đã chấm dứt, chư vị có thể thắng lợi không hổ là tinh anh của bổn giáo, ta xin chúc mừng chư vị!” Hầu Tái Lôi đứng phía trước mọi người, hắng giọng một cái, mở miệng nói.
”Xin được Lý Đặc Sứ chiếu cố!”
“Đa tạ Lý Đặc Sứ!”
Mọi người ở đây nghe thế nhao nhao hướng về phía Hầu Tái Lôi chắp tay hành lễ.
“Bất quá chư vị cũng cần phải không kiêu không ngạo, thi đấu kế tiếp tại Khúc Dương thành mới là trọng yếu nhất, hy vọng chư vị có thể tiếp tục dũng cảm tiến tới, theo gió vượt sóng, vì minh chủ cống hiến, vì bổn giáo dốc sức! Bây giờ ta tuyên bố xuất phát, mục tiêu chính là Khúc Dương thành!” Hầu Tái Lôi thấy vậy ánh mắt lộ ra một tia thỏa mãn, hướng về tứ phía khoát tay áo ngăn tiếng nói của mọi người, cao giọng tuyên bố.
Trải qua mấy ngày thích ứng, đến bây giờ Hầu Tái Lôi đối với thân phận này càng thuận buồm xuôi gió, cử động giơ tay nhấc chân đã có vài phần thần thái vênh váo tự đắc.
“Vâng!” Hơn năm trăm người cùng kêu lên đáp ứng, sĩ khí đại chấn.
Hầu Tái Lôi hài lòng gật đầu nhẹ, một tên chấp sự bên cạnh hắn bước lên trước nhỏ giọng hỏi:
“Đặc sứ đại nhân, có cần phân đàn phái đi một hai người cùng với ngài đem những người này đến Khúc Dương thành.”
“Không cần, chỉ mình ta là đủ.” Hầu Tái Lôi lắc đầu, cự tuyệt nói.
Người nọ vốn là muốn vỗ mông ngựa nhưng lại bị cự tuyệt dứt khoát như thế, không khỏi sắc mặt hậm hực lui xuống.
“Ta đây cầu chúc cho đặc sứ đại nhân một đường thuận lợi.” một tên chấp sự mập lùn tiến lên trước một bước, chắp tay nói.
“Xuất phát.” Hầu Tái Lôi hướng về mấy người đó gật đầu, vung tay lên, bước lên một con ngựa cao lớn, dẫn đầu đội ngũ hướng về phía cửa thành.
Hơn năm trăm người đều cưỡi ngựa theo sau.
Từ nơi này tiến về Khúc Dương thành nếu là đi bộ tối thiểu cũng mấy hai đến ba tháng, cưỡi ngựa thì mau hơn một chút, chỉ cần một tháng là đến.
Năm trăm người cưỡi ngựa như một dòng nước lũ, gào thét ra khỏi cửa thành.
Đám người ở phụ cận hâm mộ nhìn theo những người này, bàn tán, nghị luận về việc xuất chinh Tây hạ Đại Lục.
Trong đám người có hai nam tử mặc áo bào xám rất bình thường liếc nhau, lập tức hướng về phía đằng sau đám người đi tới rồi thân hình biến mất.
. . .
Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo, ở đại điện nghị sự của Minh Thần điện.
Lần này ngoại trừ vị trí chủ tọa cùngvị trí bên tay trái vẫn để trống như trước, còn lại chỗ ngồi của thập đại điện chủ gần như ngồi đầy, chỉ còn có một gã điện chủ còn chưa đến.
“Lần này triệu tập mọi người đến đây là do nguyên nhân tình huống tại biên cảnh có biến, chuyện quá khẩn cấp nên ta không nói thêm cái gì. Lỗ điện chủ, ngươi mới từ biên cảnh trở về, kế tiếp ngươi hãy đem tình huống nói ra cho mọi người biết.” Lão già tóc bạc ngồi ở bên phải chủ tọa, ánh mắt hướng về một người trung niên nho sinh phía bên phải, nói ra.
“Chư vị, căn cứ vào tin tức mới nhất vừa lấy được, Thông Thiên Tiên Giáo ở hai tỉnh Đông Lâm, Lâm Hợi thuộc Vệ quốc lân cận với chúng ta đã bố trí số lượng lớn nhân mã, đồng thời ở phương Bắc Hắc Hà hành tỉnh lân cận Trần quốc cũng xuất hiện không ít tung tích của đệ tử Thiên Ma Tông, nghe nói một ít tông môn nho nhỏ trong hai nước này cũng có không ít cử động dị thường.” Trung niên nho sinh đứng lên, cau mày nói.
Lời vừa nói ra, ngoại trừ lão già tóc bạc đã sớm biết được sự tình, những người tham dự hội nghị còn lại sắc mặt đều biến đổi.
“Theo tình huống hiện tại thì Thông Thiên Tiên Giáo cùng với Thiên Ma Tông đã tập trung hỏa lực tại biên cảnh chúng ta, có lẽ đã đạt thành nhận thức chung nào đó thậm chí liên minh với nhau lần nữa, chỉ sợ hai người này đã xuất binh sắp tới rồi.” Một trung niên nam tử miệng rộng đối diện với trung niên nho sinh nói ra.
“Dưới tình huống hiện tại của chúng ta, nếu là hai mặt thụ địch căn bản thủ không được. Chỉ sợ khi chiến sự nổ ra chỉ cần hai tháng bọn chúng đã đánh tới tổng đàn của chúng ta rồi.” Một thiếu phụ trẻ tuổi có bộ dáng điện chủ đôi mi thanh tú cau lại, nói.
“Tử thủ thì khẳng định là thủ không được đấy. Lực lượng hùng hậu của Thông Thiên Tiên Giáo cùng Thiên Ma Tông đã tiếp cận, nội bộ của chúng tất nhiên trống rỗng. Không bằng chúng ta phái đi chút ít đệ tử tinh nhuệ lẻn vào Lục Sơn vương triều cùng các thành phố lớn của Đại Tần quốc quậy long trời lở đất giống như Liễu điện chủ đã làm! Giáo chúng còn lại bảo vệ Tổng đàn, mở ra hộ giáo đại trận tử thủ. Ta cũng muốn xem rốt cuộc là người nào nhịn không được trước!” Xích mi nam tử bên kia hừ lạnh một tiếng, nói.
“Địch Phong, ngươi toàn nói những lời ngông cuồng! Thông Thiên Tiên Giáo cùng Thiên Ma Tông nếu là thật sự liên thủ để đánh tới Tổng đàn, rất nhiều đệ tử tinh anh của chúng ta không có ở đây, dựa vào hộ giáo đại trận có thể chống được bao lâu? Ngươi có thể nghĩ được kế hoạch lẽ nào đối phương lại không nghĩ tới? Đừng quên sự tình ở Thiên Ngu thành phát sinh chưa bao lâu, trong nước bọn hắn tất nhiên sẽ đề phòng nghiêm nhặt, đến lúc đó rơi vào cảnh lưỡng đầu thọ địch.” Thanh niên tóc quăn cười lạnh một tiếng, nói.
“Hoắc Thanh, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ, nghị hòa hoặc là đầu hàng sao?” Địch Phong liếc mắt nhìn hắn, châm chọc nói.
“Đương nhiên khởi động hộ giáo đại trận rồi sau đó tập trung toàn lực tử thủ Tổng đàn, cùng đám người này tử chiến đến cùng! Tả hộ pháp lão nhân gia người bế quan nhiều năm như vậy nói không chừng có lẽ đã tiến giai Thiên Vị, đến lúc đó cho bọn chúng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!” Thanh niên tóc quăn Hoắc Thanh nói.
“Nếu Tả hộ pháp lão nhân gia không thể tiến giai Thiên Vị thì chúng ta ở nơi này chờ chết sao?” Địch Phong nói.
“Chờ chết còn tốt hơn là cái phương pháp tự tìm đường chết của ngươi.” Hoắc Thanh cười lạnh nói.
“Khục!”
Ngay lúc Địch Phong cùng Hoắc Thanh đang cãi nhau túi bụi, Liễu Ngạn đứng dậy ho nhẹ một cái làm hấp dẫn ánh mắt của mọi người .
“Liễu điện chủ, ngươi có thượng sách gì?” Lão già tóc bạc hỏi.
"Hữu hộ pháp, chư vị điện chủ, Linh Mạch của Lục Sơn vương triều cùng Đại Tần Quốc cảnh nội đã gần như khô kiệt, hai tông này ngấp nghé Linh Mạch của Tây Hạ quốc chúng ta nhiều năm nay, lại dùng chiêu bài diệt trừ dị đoan để liên thủ mà xâm phạm Minh Nguyệt Giáo ta, đến nỗi Đông Phương Giáo Chủ vì bảo hộ bổn giáo mà chết đi làm cho chúng đệ tử lòng đầy căm phẫn, vô luận là Hoắc điện chủ hay là Địch điện chủ đều xuất phát từ lợi ích của bổn giáo, nhưng giờ phút này tình thế cực kỳ nghiêm trọng, đừng tự làm loạn trận tuyến vì như thế ngược lại là tiện nghi cho kẻ khác." Liễu Ngạn nhìn thoáng qua Địch Phong cùng Hoắc Thanh, mở miệng nói ra.
Chỉ một lời nói đã làm cho Địch Phong, Hoắc Thanh cùng vài tên điện chủ trong mắt đều dấy lên cừu hận cùng báo thù trộn lẫn với nhau, nhưng tất cả đều không ai nói gì, trong điện cực kỳ yên tĩnh.
"Hai tông này đã ẩn giấu lực lượng hơn trăm năm qua, hôm nay lại liên thủ xâm phạm biên cương chúng ta, chỉ sợ lai giả bất thiện, chúng ta đều là những người không sợ chết nhưng dù sao địch nhiều ta ít, nếu tùy tiện ứng chiến thì sinh tử là việc nhỏ nhưng dẫn đến một chi Minh Nguyệt Đông giáo sụp đổ thì thẹn với Đông Phương Giáo Chủ, càng thẹn với minh chủ." Liễu Ngạn dừng một chút, tiếp tục nói.
"Theo ý của Liễu điện chủ thì làm thế nào mới phải, xin nói rõ ra!" Hoắc Thanh mở miệng hỏi.
"Theo ý ta, các vị điện chủ lập tức hạ lệnh truyền tin cho các đệ tử thuộc phân đàn của mình chú ý đến động tĩnh của hai tông, một khi đối phương xâm phạm thì không tiếc bất cứ giá nào quấy rối kéo dài. Ngoài ra, lưu lại một bộ phận đệ tử dùng hộ giáo đại trận làm mũi nhọn tử thủ Tổng đàn. Những người còn lại lập tức mang theo đệ tử tinh anh cùng nhau vượt biển, rút lui về hướng Tây Hạ Đại Lục." Ánh mắt Liễu Ngạn đảo qua từng người nơi đây, tỉnh táo nói ra.
"Lần này nếu muốn toàn thân trở ra chỉ sợ là chuyện không thể nào, bị vứt bỏ cùng với hi sinh là khó tránh khỏi, nhưng nếu hi sinh để đổi lấy một đường hy vọng cho tương lai thì loại hi sinh này đáng giá đấy." Liễu Ngạn nói.
"Liễu điện chủ nói không sai, có Tây Hải ngăn cách, hai tông nhất thời nửa khắc cũng không có cách nào bắt được chúng ta. Tây Hạ Đại Lục tuy rằng hung hiểm nhưng tài nguyên phong phú, chỉ cần chúng ta kinh doanh tốt chưa hẳn không thể phất cờ gióng trống, có cơ hội phản công Đông Châu đại Lục." Một gã đại hán mặt đen gật đầu đồng ý nói.
"Liễu điện chủ, cho dù kế sách này của ngươi có thể thực hiện nhưng Hãn Hải Cự Chu của bổn giáo chúng ta tổng cộng chỉ có năm chiếc, nếu hai trăm người một chiếc thì cũng chỉ chở được một ngàn người mà thôi, nếu chỉ có một ngàn người vượt biển, chưa tính trên đường hao tổn, mặc dù đến được Tây Hạ Đại Lục thì có thể làm được gì?" Hoắc Thanh nói ra.
Những người khác trong điện cũng hướng về Liễu Ngạn nhìn lại, số lượng đội thuyền đúng là vấn đề lớn.
Dù sao Tây Hải kéo dài vạn dặm, sóng gió và Hải thú trên đường không tính, đội thuyền bình thường căn bản không có khả năng vượt qua bình yên, chỉ có 5 chiếc cấp bậc Linh Khí Hãn Hải Cự Chu mới có khả năng đến được Tây Hạ Đại Lục.
"Cái này cũng không nhọc đến Hoắc điện chủ quan tâm, chuyện thuyền bè tại hạ tự có biện pháp, bảo đảm có thể chứa năm ngàn người." Liễu Ngạn khẽ mỉm cười nói.
"Đây chính là đại sự quan hệ đến sinh tử tồn vong của bổn giáo chúng ta, sao có thể nghe lời nói từ một phía của ngươi, trừ phi ngươi có thể lập xuống quân lệnh trạng." Hoắc Thanh nói ra.
Địch Phong thấy thế trong lòng giận dữ, vừa muốn mở miệng thì thanh âm của Liễu Ngạn lại vang lên:
"Tốt, một lời đã định! Hữu hộ pháp cùng chư vị điện chủ có mặt tại đây, Liễu Ngạn ta nếu trong hai tháng không giải quyết được chuyện thuyền bè thì dùng tội phản giáo để xử, tuyệt không hai lời."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều khẽ giật mình nhìn về phía Liễu Ngạn, trong ánh mắt mơ hồ có chút bất đồng nổi lên.
"Coi như vấn đề đội thuyền đã được giải quyết rồi, nhưng hôm nay thời gian cấp bách, đệ tử tinh anh trong giáo như thường ngày lại phân tán các nơi, ngươi làm thế nào trong thời gian ngắn có thể chọn lựa và tập hợp bọn hắn đây?" Thiếu phụ trẻ tuổi lại hỏi.
"Về việc này ta đã sớm nghĩ tới rồi. Hôm nay không phải tất cả phân đàn tổ chức sơ tuyển công việc ra biển sao? Chúng ta cứ làm như vậy..." Liễu Ngạn mỉm cười, đem kế hoạch trong lòng nói ra.
Mọi người trong điện nghe vậy nhao nhao gật đầu, lần này lại không có ai phản đối kể cả Hoắc Thanh.
"Liễu điện chủ, việc này do ngươi đề xuất nên ngươi toàn quyền chịu trách nhiệm, tài nguyên trong giáo mặc ngươi phân phối. Bất quá ở sâu trong Tây Hải có rất nhiều Hải thú, Hải Tộc đối với Minh Nguyệt Giáo chúng ta cũng rất nhiều địch ý, phải chú ý đến điểm này." Mắt thấy mọi người cùng nhất trí ý kiến, lão già tóc bạc mở miệng nói.
"Liễu Ngạn minh bạch." Liễu Ngạn hướng về lão già tóc bạc trịnh trọng thi lễ một cái, nói.