Dịch: aluco
Trời chiều đỏ rực như máu, ánh nắng chiều như đem màu đỏ tươi nhuộm đỏ bầu trời.
Bên cạnh một quan đạo rộng lớn là một hồ nước có diện tích cực lớn.
Tịch dương buông xuống chiếu xạ xuống mặt hồ như một mặt gương, chiếu rọi ra một mảnh kim quang nhàn nhạt, gió nhẹ lướt qua làm từng trận sóng ánh sáng lăn tăn nổi lên.
Vào thời khắc này từ quan đạo xa xa truyền đến một hồi tiếng vó ngựa dồn dập.
Không lâu sau mấy trăm thớt ngựa đạp bụi chạy băng băng đến, đi đầu là một người dáng người gầy gò mặc áo xám.
Người này nhìn sắc trời một chút rồi thò tay kéo dây cương.
Đám người đằng sau thấy vậy cũng đều nhao nhao ghìm ngựa dừng lại.
"Hôm nay sắc trời đã tối, ở chỗ này nghĩ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai tiếp tục lên đường." Trung niên nhân áo xám nói.
Hơn năm trăm người đằng sau đáp ứng, nhao nhao xuống ngựa tự tìm nơi nghĩ ngơi.
Trung niên nhân áo xám này chính là Hầu Tái Lôi cải trang thành.
Giờ phút này họ đã ly khai Bì Thành được bảy tám ngày rồi.
Tây Hạ cổ quốc hôm nay quốc lực khó khăn, thành trấn ven đường theo đó cũng ít đi không ít, tình huống phải nghĩ ngơi ngoài trời thế này mọi người đã tập thành thói quen từ lâu.
Thạch Mục trở mình nhảy xuống ngựa, chạy suốt một ngày con ngựa dị chủng dưới người của hắn từ lâu khổ không thể tả, nếu không có hắn thỉnh thoảng rót chân khí vào chèo chống chỉ sợ đã sớm mệt mỏi ngã xuống đất rồi.
Hắn dẫn ngựa đến hồ nước cho uống nước, lại lấy một ít thức ăn dành cho ngựa cho nó ăn, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
"Mục huynh!" hắn vừa mới ngồi xuống thì một thanh niên áo xám có hình xăm trên mặt đi tới, đúng là Dư Ý.
Thạch Mục gật đầu nhẹ với hắn.
Tên Dư Ý này trên đường đi chỉ cần rảnh rỗi là thường xuyên đến để buôn chuyện.
Về phần mục đích của hắn, trải qua vài lần nói chuyện Thạch Mục biết hắn đối với lần xuất chinh này nhất định phải đạt được mục đích, lúc này cố lôi kéo một ít người có thực lực hầu chiếm ưu thế trong lần tuyển chọn kế tiếp.
Căn cứ theo tin tức nho nhỏ mà hắn cho biết thì sau khi đến Khúc Dương thành sẽ còn mấy cuộc tỷ thí kế tiếp, cũng không phải là thể thức đấu lôi đài một đấu một nữa.
Đối với những loại tin tức này thì Thạch Mục không có ý kiến cũng không đáp ứng lời mời liên thủ của hắn, bất quá tên Dư ý này là thứ nhiều chuyện vẫn thường xuyên tìm Thạch Mục để bắt chuyện, Thạch Mục thì ngược lại nhân cơ hội này tìm hiểu một ít sự tình của Khúc Dương thành.
Khúc Dương thành với tư cách là thủ đô của Tây Hạ cổ quốc, tiếp giáp Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo chỗ Âm Thi sơn mạch, phía tây giáp Tây Hải, là một thành lớn ở vùng duyên hải dựa vào núi.
Năm đó thời điểm Tây Hạ cổ quốc phồn thịnh thì Khúc Dương thành cũng đã từng có một thời phồn thịnh, có thể so với Thiên Ngu thành của Lục Sơn vương triều, chẳng qua theo thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, trăm năm trước Minh Nguyệt Giáo đại bại trong trận chiến kia dẫn đến Tây Hạ quốc quốc lực khó khăn, Khúc Dương thành cũng từ từ suy sụp.
Bất quá, dù gì thì Khúc Dương thành cũng là nơi phồn hoa nhất của Tây Hạ quốc.
Trời chiều dần dần buông xuống, chân trời chỉ còn lại một rặng mây đỏ.
Hai người tùy ý tán gẫu với nhau, ánh mắt của Thạch Mục hướng phía chân trời nhìn thoáng qua.
Màn đêm buông xuống, chim chóc cũng về tổ, bất quá ở nơi cực cao trên bầu trời mơ hồ còn nhìn thấy vài chấm đen, ở trên trời nấn ná không đi.
Thạch Mục nhíu mày một cái.
"Mục huynh, làm sao thế?" Dư Ý chú ý đến thần tình biến hóa của Thạch Mục.
"Dư huynh, không biết ngươi có chú ý đến hay không, từ mấy ngày nay trên bầu trời luôn có vài con Hắc Điểu đi theo chúng ta." Thạch Mục do dự một chút, nói ra.
Mấy con Hắc Điểu trên bầu trời từ lúc bọn hắn ly khai Bì Thành đã xuất hiện, lúc gần lúc xa nhưng thủy chung vẫn bám theo bọn hắn.
"Mục huynh nói đến những con Hắc Dực Sư Thứu kia à?" Dư Ý liếc nhìn chấm đen trên bầu trời, nói một cách tùy ý.
"Hắc Dực Sư Thứu?" Thạch Mục kinh ngạc nói.
Thấy bộ dạng của Dư Ý như thế thì biết là y đã sớm nhận ra.
"Đó là một loại phi cầm do Thiên Ma Tông nuôi dưỡng, dùng để trinh sát tình hình của quân địch." Dư Ý nói ra.
"Thiên Ma Tông? Nhìn thần tình của Dư huynh tựa hồ cảm thấy việc này không ngoài ý muốn?" Thạch Mục hỏi.
"Thiên Ma Tông từ vài thập niên trước đã thường xuyên phái ra Hắc Dực Sư Thứu vào cảnh nội của Tây Hạ quốc ta. Bởi vì kỳ vật này thực lực không kém, bay vừa nhanh vừa cao, người bình thường căn bản không làm gì được chúng nó. Tông môn cũng từng phái ra những đệ tử đẳng cấp cao với ý đồ đánh chết bọn phi cầm này, kết quả tốn hơn thời gian năm năm nhưng hiệu quả lại quá mức nhỏ bé. Trừ phi có tồn tại Địa Giai hoặc là mấy tên Tinh Giai thuật sĩ liên thủ mới có thể đánh chết với số lượng lớn. Bởi vì trừ lần đó ra Thiên Ma Tông cũng không có cử động dị thường nào khác, vì vậy việc này về sau cũng không giải quyết được gì. Không lâu sau chúng ta cũng đã quen với việc này." Dư Ý chậm rãi nói, bộ dạng như đây là chuyện nhỏ.
Thạch Mục yên lặng gật đầu.
"Mục huynh vậy mà không biết việc này?" Dư Ý có chút kinh ngạc hỏi.
"Tại hạ những năm này một mực lưu lãng tứ xứ, gần đây nhất mới đi đến Tây Hạ quốc." Thạch Mục nói ra.
"A, nguyên lai Mục huynh là ở quốc gia khác, không biết trước kia là hoạt động ở nơi nào?" Dư Ý lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.
"Lục Sơn vương triều." Thạch Mục do dự một chút, nói ra.
Thần sắc Dư Ý khẽ động
"Nguyên nhân cũng bởi vì Liễu Ngạn điện chủ, Lục Sơn vương triều gần đây dùng toàn lực xua đuổi Minh Nguyệt Giáo đồ trong nước, ta ở đó không được mới đi đến Tây Hạ quốc."
"Thì ra là thế." Dư Ý giật mình.
Thạch Mục định nói tiếp gì đó, bất quá vào thời khắc này sắc mặt hắn bỗng nhúc nhích, hắn đứng lên.
"Trời đã tối rồi, tại hạ đi tìm chỗ nghĩ ngơi trước, xin lỗi không tiếp được." Thạch Mục gật nhẹ đầu với Dư Ý, dắt ngựa hướng về một bên đi tới.
Dư Ý đành phải đứng dậy, đi về.
Giờ phút này sắc trời đã tối hẳn, sau khi chạy suốt một ngày đường có người đã nằm xuống nghĩ ngơi, cũng có người đốt lên đống lửa, vẫn còn cao giọng đàm tiếu, khí phách hăng hái.
Thạch Mục dắt ngựa, dần dần đi tới phía ngoài cùng của đám người.
Hắn nhìn khắp xung quanh mấy lần, thấy không ai chú ý đến mình thì thân hình lóe lên biến mất vào bóng tối, lặng yên không một tiếng động hướng phía xa xa lao đi.
Ly khai khỏi đám người vài dặm Thạch Mục mới dừng bước, đưa tay vào trong ngực lấy ra một con Anh Vũ màu đen, đúng là Thải Nhi.
Bất quá giờ phút này trên thân Thải Nhi hiện ra một vầng sáng màu đỏ, hơn nữa lại dần dần sáng lên.
Từ ngày đó sau khi hôn mê, Thải Nhi đã một mực ngủ mê không tỉnh cho đến hôm nay.
Thạch Mục nhìn ánh sáng màu đỏ trên thân Thải Nhi càng ngày càng sáng không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Ánh sáng màu đỏ trên thân Thải Nhi càng ngày càng sáng, đột nhiên "Oanh" một tiếng vang nhỏ, ánh sáng màu đỏ biến thành hỏa diễm màu đỏ hừng hực bốc cháy lên, thuốc màu màu đen bôi trên thân cũng theo đó mà bong ra thành từng mảng.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra một chút vẻ thống khổ, trong tay tuôn ra Thiên Tiên chân khí nâng lấy thân thể Thải Nhi, ngăn cách với hỏa diễm cực nóng.
Hỏa diễm thiêu cháy một lúc thì nước sơn màu đen trên thân Thải Nhi rốt cuộc bị thiêu đốt sạch sẽ, lông chim toàn thân lại biến thành màu sắc năm màu tươi đẹp.
Sắc mặt Thạch Mục thoáng chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào đỉnh đầu Thải Nhi.
Trên đỉnh đầu của Thải Nhi không biết từ lúc nào xuất hiện một cọng lông chim màu trắng, vừa vặn mọc ngay cạnh cọng lông chim màu đỏ.
Nhưng vào lúc này, thân thể Thải Nhi đang bị ngọn lửa bao bọc nhúc nhích hai cái, chậm rãi mở mắt, một đám bạch quang hiển hiện trong ánh mắt Thải Nhi.
Thạch Mục biến sắc, trong lòng chẳng biết tại sao lại có một luồng hàn ý nhàn nhạt, giống như cảm giác đáy lòng bị nhìn xuyên qua.
Bạch quang trong mắt Thải Nhi chỉ thoáng qua một cái liền biến mất vô tung, khôi phục thành bộ dáng ban đầu.
"Thạch Đầu!" Hỏa diễm trên thân Thải Nhi tiêu tán rất nhanh, giương đôi cánh lên đã bay vào đầu vai Thạch Mục, dùng cái đầu xù lông cọ xát vào mặt của Thạch Mục hai cái.
"Ngươi rốt cuộc tỉnh chưa?" Thạch Mục đẩy đầu Thải Nhi ra tức giận nói.
"Ta ngủ thật lâu sao?" Thải Nhi nói.
"Ừ, đã ngủ hơn một tháng." Thạch Mục nói.
"Ngủ thời gian dài như vậy!" Con mắt Thải Nhi đảo tròn một cái, tựa hồ có chút giật mình.
Thạch Mục nhìn Thải Nhi, Thải Nhi tản mát ra khí tức so với lúc trước tựa hồ mạnh mẽ hơn không ít.
"Chuyện nuốt vào Linh Thạch sau đó mê man rồi lột xác ở Càn Anh nhất tộc của các ngươi là chuyện thường thấy sao?" Thạch Mục trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
"Đương nhiên cũng không thường thấy, chỉ có ta là huyết thống thuần chính nhất Càn Anh mới có thể như vậy." Thải Nhi có chút tự đắc nói.
Ánh mắt Thạch Mục chớp lên vừa muốn nói tiếp.
"Thạch Đầu, cẩn thận, có người đến!" Thải Nhi chợt nói, hướng về một nơi nhìn lại.
Trong lòng Thạch Mục cả kinh, hướng về phía đó nhìn lại đồng thời tản ra thần thức.
Nhưng mà phương hướng đó là rừng cây, dùng mục lực của hắn cũng không thấy có gì dị thường, hơn nữa dùng thần thức dò xét trong phạm vi đó cũng không thấy có vật gì chuyển động.
Hắn nhướng mày, tâm niệm vừa động thì cùng với Thải Nhi liên thông cộng hưởng thị giác.
Thân thể Thạch Mục chấn động, một hình ảnh quái dị xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Hết thảy trước mắt, cây cối, bầu trời, mặt đất trước đó chưa từng rõ ràng thì bây giờ trong phạm vi vài dặm tất cả tình hình đều ở trong mắt.
Những cây cối ngăn trở tầm mắt tựa hồ biến thành màu xám trắng hơi mờ, tầm mắt dường như có thể nhìn xuyên qua (giống như hack trong game nhìn xuyên tường @@ )
Giờ phút này hắn đang đứng cạnh hồ nước, trong tầm mắt hồ nước dường như không tồn tại, tất cả tình huống trong hồ rõ ràng có thể thấy được.
Nhưng vào lúc này, trong tầm mắt Thạch Mục xuyên qua mảnh rừng cây xuất hiện thân ảnh một trung niên nam tử mặc áo xám, người này đang quan sát bốn phía, hướng về chỗ này đi tới.
"Là Hầu Tái Lôi dùng dịch dung thuật biến thành người khác mà thôi." Thạch Mục nói ra.
Thải Nhi nghe vậy, dùng cánh vỗ vỗ bộ ngực tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.
"Nói nghe xem, Thải Nhi, mục lực của ngươi như thế nào..." Thạch Mục xoay chuyển ánh mắt liếc nhìn Thải Nhi, hỏi.
"Chuyện này sao... Ta cũng không hiểu lắm, sau khi tỉnh lại ta cảm thấy hai mắt mát lạnh, thị lực tăng nhiều, bây giờ có thể nhìn thấy rất xa, thế nào, có lợi hại không!" Thải Nhi nói.
Ý niệm trong đầu Thạch Mục chuyển động, nhìn về phía cọng lông chim màu trắng trên đầu Thải Nhi, lộ ra vẻ trầm ngâm.
Tiếng bước chân sàn sạt dần dần tiến đến gần, thân ảnh của Hầu Tái Lôi giả trang thành nam tử trung niên áo xám cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn thấy được Thạch Mục, trên mặt hiện lên nét vui vẻ, bước nhanh đến.
Hắn mới vừa đi hai bước, ánh mắt xoay chuyển rơi vào thân mình Thải Nhi đang trên bờ vai Thạch Mục, lập tức ngơ ngác một chút.
"Thải Nhi đã thức tỉnh?" Hầu Tái Lôi đi đến trước mặt Thạch Mục, có chút kinh ngạc nói.
"Ừ, vừa mới thức tỉnh." Thạch Mục gật đầu nhẹ.
"Này, tên tiểu tử nhà ngươi đến đây làm gì?" Thải Nhi liếc mắt nhìn Hầu Tái Lôi, nói.
"Mục tiền bối, có chuyện cần nói với ngươi một chút." Hầu Tái Lôi không để ý đến Thải Nhi, sắc mặt có chút ngưng trọng, lấy từ trong lòng ra một mặt ngọc phiến màu đen.