Một tầng mây dài vạn dặm, vân khí cuồn cuộn, giống như kinh đào phách ngạn (sóng lớn vỗ bờ), cuồn cuộn nổi lên tầng tầng sóng mây.
Sóng mây bắt đầu dũng động, lại là một tòa cung điện kim sắc cao hơn trăm trượng.
Cung điện kim sắc dưới đáy thấp thoáng cuồn cuộn trong vân hải (biển mây), giống như cắm rễ trên đó, vân hải liên tục giáp nhau cùng một chỗ.
Trong cung điện, từng cột đá kim sắc to lớn dựng san sát nhau, ngoại trừ cái đó ra, dường như cũng không có một chút trang trí nào, có vẻ vô cùng trống trải.
Trong đại điện chính, một người thanh niên nam tử thân hình cao lớn, tướng mạo nho nhã, thần sắc nghiêm nghị đứng ở đó, sắc mặt nghiêm nghị.
Ở trước người, còn có một nhân hình hư ảo cao khoảng mười trượng, đứng đối lập, quanh người như có kim quang bao phủ.
Mặc dù người này chỉ đứng yên ở đó, cũng tự có uy nghiêm không nói ra được.
- Như vậy xem ra, tiểu tử tên là Thạch Mục này thực sự có chút bản lĩnh, có điều cũng không cần quá để ý, chỉ cần ngươi có thể tu thành Cửu Chuyển đại thành, hắn liền chở thành chất dinh dưỡng tốt nhất của ngươi. - Thanh âm của hư ảnh vang lên, vang vọng trong đại điện trống trải.
- Vâng! - Triệu Tiễn cúi đầu, lên tiếng trả lời.
- Huyền tế giả nuôi dưỡng cũng sắp chuẩn bị xong xuôi rồi, thời gian tiếp theo, ngươi phải chuẩn bị đầy đủ, cần phải nhất cử thành công (Một lần hành động phải thành công). - Hư ảnh tiếp tục nói.
- Tôn thượng, nói như vậy, đợi đến lúc đệ tử đạt thành Cửu Chuyển, liền không có cách nào hấp thụ Huyền Công Chi Lực của những người này vào trong cơ thể nữa rồi. - Triệu Tiễn nghe vậy, sau khi do dự mãi cũng vẫn lên tiếng nói.
- Việc đã đến nước này, ngươi còn trông cậy vào bản tọa cho ngươi bao nhiêu thời gian ư? Giống như Bạch Viên đó thế hệ kinh thái tuyệt diễm dù sao cũng quá ít, ngươi tuy cũng có thiên tư, nhưng so với hắn, đúng là vẫn còn kém một chút. - Hư ảnh của Đế sắc mặt hơn trầm, nói như vậy, tràn đầy uy nghiêm không nghi ngờ gì được nữa.
Triệu Tiễn nghe vậy lập tức cúi đầu, nhưng hàm răng lại cắn chặt, hiển nhiên rất là không cam lòng.
- Tôn Thượng, trước đó đệ tử còn có vài chuyện phải xử lý, không biết có thể mượn Cao Minh Tiên Tướng để dùng không? - Triệu Tiễn khom người bái, mở miệng nói.
Đế nghe vậy, mắt nhìn xuống Triệu Tiễn, sau khi nhìn hồi lâu, mới nói:
- Được rồi, nếu ngươi đã thực sự không cam lòng, lần này để Cao Minh cùng người đi một chuyến, pháp bảo này ngươi thu lại đi, có thể giúp ngươi một tay.
Nói xong, hư ảnh vung cánh tay một cái, bàn tay đẩy ra một vòng chấn động, một đạo quang mang từ trong vòng chấn động này xuyên ra, rơi vào trong tay Triệu Tiễn.
Triệu Tiễn nghe vậy lập tức cả kinh, hắn cũng không nói rõ được mình mượn dùng Cao Minh Tiên Tướng là vì chuyện gì, nhưng hiển nhiên là Đế đã biết rồi.
Lại nghe Đế nói xong, Triệu Tiễn lập tức vui mừng nói:
- Đa tạ Tôn Thượng.
.....
Phía Bắc của Di Dương Tinh Vực, một quả tinh cầu vô danh.
Tinh cầu này cũng không lớn, phóng tầm mắt nhìn ra xa, cát vàng đày trời, cuồng phong rống giận, nổi lên một trận gió xoáy cực lớn, chạy xung quanh, xông thẳng tới chân trời, có vẻ vô cùng hoang vắng.
Bụi bặm dày đặc ngưng tụ thành một tầng hoàng vân (mây vàng), bao vây tinh cầu ở bên trong, tinh vân ở xung quanh tinh cầu như hòa làm một thể, từ bên ngoài nhìn vào tựa hồ như không có cach nào phát hiện ra quả tinh cầu này, giống như là bị tinh vực này quên lãng.
Chỉ là, chỗ này bị thiên địa quên mất sự tồn tại của nó, trong chớp mắt đã đến vùng phụ cận, lóe lên hiện ra hai nhân ảnh, chính là Yên La và Thạch Mục.
- Nếu như không phải là có địa đồ chỉ dẫn, thật sự không phát hiện ra ở đây vẫn còn ẩn giấu một quả tinh cầu như vậy. - Thạch Mục nhìn về mảng tinh vân phía trước, trong mắt hiện ra một trận kim quang.
- Là vì ẩn giấu Ngũ Hành Ma Quật không bị người ta phát hiện ra, dù sao không phải người tu luyện Huyền Công, cũng rất muốn tìm thấy nơi đó. - Yên La nói
- Hi vọng chúng ta không tìm sai chỗ. - Thạch Mục gật đầu nói.
Hai người men theo chỉ dẫn của Ngũ Hành Cương Vực Đồ, từ Thiên Hà Tinh Vực đến Di Dương Tinh Vực, di chuyển hết mấy tháng mới đến được nơi này.
- Đi thôi. - Bạch quang trên người Thạch Mục đại thịnh, bay vào trong tinh vân.
Yên La liếc nhìn bóng lưng của Thạch Mục một cái, đi theo.
Hai người xuyên qua hoàng vân dày đặc bao trùm tinh cầu, nhanh chóng rơi xuống tinh cầu.
Trên tinh cầu, cuồng phong tứ ngược (tàn phá bừa bãi) và gió cát như có linh tính, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn tới, cuốn về phía hai người.
Thạch Mục giơ một tay lên, quang mang trên người lóe lên, mở ra một cái vòng bảo hộ, bao lấy hắn và Yên La, ngăn cách với gió cát bên ngoài.
Yên La nhìn Thạch Mục một cái, có điều lập tức lại rời mắt đi.
- Tìm được nơi này rồi, nhưng manh mối của Ngũ Hành Ma Quật ở đâu? Nơi này cũng quá hoang vắng đi. - Thạch Mục nhìn xung quanh, đồng thời thần thức khuếch tán ra, lan rộng ra trên tinh cầu.
Tinh cầu này mặc dù không lớn, nhưng với thần thức hiện nay của Thạch Mục, vẫn không có cách nào bao quát được trong chốc lát.
- Ta đến đây. - Yên La thản nhiên nói một câu, mi tâm sáng lên, một cỗ lực thần thức vô cùng khổng lồ khuếch tán ra, ước chừng gấp mấy lần Thạch Mục, chốc lát đã bao phủ toàn bộ tinh cầu này.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên một tia kinh hãi, lực thần thức của Thần Cảnh hậu kỳ lại khổ lồ như vậy.
Yên La thăm dò một lát, sóng mắt lóe lên.
- Tìm được không? - Thạch Mục vội vàng hỏi.
- Chắc là ở đây rồi, đi theo ta. - Yên La nói một câu, rồi bay theo một phương hướng.
Thạch Mục nghe vậy, vội vàng bay theo.
Một lát sau, hai người đến một thung lũng cực lớn.
Ở chỗ sâu dưới thung lũng tọa lạc một tòa thạch đài đổ nát hình vuông, tựa như một cái pháp đàn, có điều bị cát bụi bao phủ, hiển nhiên là đã rất lâu không có người đến.
Năm góc xung quanh pháp đàn, đều có một pho tượng hình cái đỉnh cao vút, hiện ra năm màu sắc đỏ, vàng kim, vàng, xanh lam, xanh lục.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 1347: Thanh Lan Di Tích (1)
Chương 1347: Thanh Lan Di Tích (1)