TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 1348: Thanh Lan Di Tích (2)

Nếu từ trên cao nhìn xuống, có thể phát hiện, năm pho tượng này, hiện ra năm góc được bố trí giống hệt như hình vẽ tiểu đỉnh trên Ngũ Hành Cương Vực Đồ.

Hai người Thạch Mục từ trên trời hạ xuống, đỗ xuống trên mặt pháp đàn.

- Quả nhiên là ở đây. - Ánh mắt Thạch Mục chăm chú nhìn lên năm pho tượng hình cái đỉnh ở xung quanh pháp đàn, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.

Thần thức của hắn thăm dò xung quanh, ánh mắt nhanh chóng chú ý đến đỉnh của pháp đàn.

Trên đỉnh pháp đàn khắc từng đạp phù văn, mơ hồ cấu thành một pháp trận cực lớn.

- Đây là... Truyền Tống Trận ư? - Thạch Mục quan sát một chút, mơ hồ nhớ ra cái gì đó, nói.

- Ừ, hơn nữa còn là một trận pháp tương đối cổ xưa, có điều coi như là hoàn chỉnh, còn có thể vận chuyển. - Yên La vung tay phát ra một mảnh ngân quang, bao phủ pháp đàn, hơi tra xét, nói.

- Chẳng lẽ Truyền Tống Pháp Trận này, có thể liên thông với Ngũ Hành Ma Quật trong truyền thuyết ư? - Thạch Mục hỏi.

- Ta cũng không rõ, có điều manh mối đã ở đây, chúng ta chỉ có thể tìm cách kích phát trận pháp này, xem thời cơ mà hành sự thôi. - Yên La nói.

Thạch Mục gật đầu.

Hai người đối với trận pháp đều đã từng xem qua, hơn nữa trên người Thạch Mục còn có Thủy Linh Tử, không cái gì là không biết, đối với trận pháp cổ này càng tinh thông hơn.

Hai người bận rộn một phen, nhanh chóng đem vột vài trận pháp bị tàn phá tu sửa lại hoàn tất, cũng thay thế vị trí trận nhãn của năm pho tượng chỗ linh thạch.

Thạch Mục và Yên La đứng sóng vai trước trận pháp, hít sâu một hơn, trong miệng niệm chú ngữ, vung tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Vù!

Trận văn trên trận đàn đều sáng lên, năm pho tượng hình đỉnh xung quanh quang mang càng đại thịnh, hiện ra năm cột ánh sáng màu sắc khác nhau, xông thẳng lên trời.

Năm cột ánh sáng chợt hợp lại, hội tụ ở trên trận đàn.

Ầm ầm! Quang mang của trận pháp ở trên trận đàn bỗng nhiên sáng lên, nhanh chóng vận chuyển, quang hoa ngũ sắc từ trong trận pháp tuôn ra, bao trùm lấy Thạch Mục và Yên La ở đây.

Thân ảnh hai người nhoáng lên, biến mất không thấy tung tích.

.....

Thạch Mục lắc đầu một cái, sự mê mẩn trong đầu giảm đi mấy phần.

Nhìn thấy Yên La đứng ở bên cạnh, dường như cũng không khác thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt quét qua xung quanh một lượt.

Vừa nhìn tới, hắn hơi kinh ngạc.

Chỉ thấy lúc này bọn họ đang ở trong một không gian xanh biếc.

Chợt nhìn lại, ở đây dường như là một chỗ bí cảnh, có điều dường như đã trải qua thăng trầm rất lớn, bây giờ nhìn qua lại bị tàn phá dị thường.

Ánh mắt cũng nhìn xung quanh mặt đất, những kênh rạch lớn đan xen nhau, có sâu không thấy đáy, trong bốn bề hư không thỉnh thoảng cũng có thể thấy những vết nứt không gian lớn nhỏ khác nhau.

Những cái này vẫn không có gì, thật sự khiến Thạch Mục kinh ngạc đó là, mặc dù ở đây gần như đã bị phá hủy, trong không gian tràn đầy thiên địa linh lực, nhưng vẫn vô cùng nồng đậm, trên mặt đất các loại kỳ trân dị mộc, thậm chí linh hoa linh thảo sinh trưởng vũng vô cùng dồi dào.

Thậm chí, ở cách đó không xa, vẫn có thể nhìn thấy một cây cổ thụ màu xanh cao vút tầng mây, tản phát ra từng đạo hà khí (ráng mây) màu xanh mắt thường có thể thấy được, khiến cho người ta thần thanh khí sảng.

Hiển nhiên, cổ thụ này vật quý khó gặp.

- Đây là nơi nào? Dường như không giống Ngũ Hành Ma Quật. - Thạch Mục tự lẩm bẩm.

Yên La không nói gì, nhưng trong mắt cũng hiện ra sự nghi hoặc.

- Cây này hình như có chút quen thuộc, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó... đúng rồi, đây không phải là Thanh Lan Thánh Thụ ư? - Ánh mắt Thạch Mục nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ màu xanh, quan sát một lát, mặt chợt biến sắc, kinh hô nói.

- Ngươi nói gì? - Yên La cả kinh.

- Không sai, là Thanh Lan Thánh Thụ! - Thạch Mục bay đến bên cạnh cây cổ thụ màu xanh kia, xem xét tỉ mị lại, rất xác nhận lời nói của mình.

Cây cổ thụ màu xanh này, hiển nhiên chính là biểu tượng của Thanh Lan Thánh Địa - Thanh Lan Thánh Thụ!

Chỉ là, Thanh Lan Thánh Thụ, sao lại xuất hiện ở đây?

- Nơi này... lẽ nào là ở trong Thanh Lan Thánh Địa ư? - Thạch Mục nghĩ đến khả năng này, có chút không giám xác định.

- Có khả năng, nơi này có cảm giác không gian, Thanh Lan Thánh Địa này có chút tương tự với Huyền Cấp Không Gian trước đây ngươi đã dừng lại, có điều nơi này Thiên địa linh khí dày đặc hơn rất nhiều Huyền Cấp Không Gian. - Yên La hơi trầm ngâm nói.

Trước kia mặc dù nàng đã ở lại Thanh Lan Thánh Địa một khoảng thời gian, mặc dù thời gian không dài, nhưng công pháp tu luyện có liên quan đến không gian, vì vậy vô cùng mẫn cảm đối với khí tức của không gian này.

- Nghe cô nói như vậy, quả thực chúng ta thực sự đã về tới Thanh Lan Di Tích rồi, nơi này chẳng lẽ là Địa Cấp Không Gian trước đây, hoặc là Thiên Cấp Không Gian? - Thần thức của Thạch Mục tản phát ra, thăm dò tất cả mọi thứ xung quanh nói.

Thanh Lan Thánh Địa năm đó đã bị Thiên Đình sai Ly Trần Tông đi tiêu diệt rồi, ma mà nơi này vẫn không hoàn toàn bị phá hủy.

- bất kể như thế nào, nếu Truyền Tống Trận đó đem chúng ta truyền tống đến đây, nơi này chắc hẳn là có liên quan đến Ngũ Hành Ma Quật, ngươi lại lấy Ngũ Hành Cương Vực Đồ đó ra đây, nhìn xem nơi này có phản ứng không? - Yên La nói.

Thạch Mục gật đầu, lật tay lấy ra Ngũ Hành Cương Vực Đồ.

Bức vẽ này vừa xuất hiện, lập tức tuột khỏi tay bay lên, mặt ngoài hơi căng thẳng.

Thạch Mục khẽ a lên một tiếng, nhưng cũng không ra tay ngăn lại.

Chỉ thấy bên ngoài bức tranh, năm hình vẽ tiểu đỉnh tự động phát ra quang mang, xuất hiện thanh âm vù vù, bắn ra năm cột ánh sáng, tỏa ra đến hư không phía trước.

Đọc truyện chữ Full