"Cùng tấn công hắn sao?"
Sắc mặt Thương Lan Phúc tái nhợt khi nhìn vào khu vực chiến đấu nơi kiếm khí đang bay tán loạn trước mặt.
Mặc dù anh ta đã thành thạo Thương Lan Kiếm Quyết nhờ có sự chỉ điểm của Lâm Chính, nhưng nếu đặt vào một trận chiến ở cấp độ này, anh ta chỉ là một con tép nhỏ, hoàn toàn không thể tạo ảnh hưởng đến cục diện chung.
"Thế nào? Các người không dám? Nếu không dám, vậy chỉ có thể chờ chết!"
Người đàn ông quấn băng trầm giọng nói.
"Cùng lên đi!"
Lâm Chính nhìn Diệp Viêm đang càng lúc càng bị đẩy lùi lại phía sau và nói nhỏ.
"Được rồi, dù sao chúng ta cũng sẽ chết, vậy thì sao không chiến với thứ này một trận!"
Lang Gia cũng đã ra quyết định.
Mọi người lập tức tiến lên.
Người quấn băng và Kỳ Thanh Bạch cũng bước lên.
Nhưng đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị ra tay.
Phụp!
Một thanh kiếm sắc bén đột nhiên xuyên qua ngực Lâm Chính.
Lang Gia và Cầm Kiếm Nữ đi sau Lâm Chính đều sửng sốt.
"Sư phụ?"
Thương Lan Phúc vô cùng kinh hãi, vội vã hét lên.
Thanh kiếm sắc bén đột nhiên được rút ra.
Xoẹt!
Lâm Chính toàn thân bị kiếm khí bộc phát từ thanh kiếm thổi bay đi, nặng nề ngã xuống đất, vết đâm trên ngực chảy máu...
Thoạt nhìn thì rõ ràng là người đàn ông quấn băng đã làm việc đó!
"Anh đang làm gì thế?"
Thương Lan Phúc tức giận và rút kiếm chĩa về phía hắn ta.
"Làm gì sao? Giết người đó, còn phải hỏi sao?"
Người đàn ông quấn băng cười khẩy.
"Sư phụ của tôi không có thù oán gì với anh, vì sao anh lại hành động như vậy?"
“Ồ, từng bị hắn giết thì có gọi là có thù hận không?”
Người đàn ông quấn băng nheo mắt lại, sau đó đưa tay kéo miếng băng quấn quanh mặt ra, để lộ khuôn mặt của Thương Lan Thiên Tuyệt.
Mặc dù khuôn mặt này cực kỳ xấu xí, những vết sưng tấy khiến người ta không còn nhìn ra nhân dạng, nhưng tổng thể lại vẫn có thể nhận ra đây là Thương Lan Thiên Tuyệt!
"Cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ giật mình lùi lại hai bước, gần như không thể tin vào mắt mình.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Lang Gia cảm thấy có gì đó không đúng, cau mày trầm giọng hỏi.
"Người đàn ông này... rõ ràng là bị Lâm… bị tôi giết chết ở tầng một, tại sao hắn có thể còn sống? Tôi nhớ rõ ràng là tôi đã phá hủy mạch sống, hủy hoại thân thể của hắn... Sao hắn có thể đứng đây như thế này?"
Cầm Kiếm Nữ nói bằng giọng run rẩy.
"Ồ?"
Lang Gia và những người khác cau mày.
Nhưng mọi người đương nhiên không tin lời Cầm Kiếm Nữ nói.
Nếu kẻ này bị Cầm Kiếm Nữ giết, tại sao Thương Lan Thiên Tuyệt lại tấn công Lâm Chính?
Hơn nữa, với thực lực của Cầm Kiếm Nữ, cô ta không thể giết được Thương Lan Thiên Tuyệt bằng sức mạnh của mình.
Sở dĩ nói như vậy chỉ là vì Cầm Kiếm Nữ không muốn mối hận thù của Thương Lan Thiên Tuyệt đổ lên đầu Lâm Chính.
“Nếu mạch sống bị phá hủy, đa số người thường đều không thể cứu được, nhưng nếu là hậu duệ của Dược Thánh thì có thể sẽ khác”.
Lang Gia trầm ngâm nhìn Kỳ Thanh Bạch.
“Là anh đã cứu hắn?”
Cầm Kiếm Nữ nhìn chằm chằm vào Kỳ Thanh Bạch và hỏi.
"Thương Lan Võ Thần đã từng giúp đỡ sư phụ của tôi. Việc tôi làm này có thể coi là báo đáp ân tình của ông ấy!"
Kỳ Thanh Bạch bình tĩnh nói.
Mọi người đều im lặng, nét mặt trông thật khó coi.
"Thương Lan Thiên Tuyệt, anh thật biết chọn thời cơ. Hiện tại kẻ địch mạnh đang ở trước mặt, anh còn đánh lén, anh chê chúng ta chết chưa đủ nhanh sao?"
Lâm Chính ôm ngực ho vài tiếng mới đứng dậy được, trong miệng còn đang thổ huyết, cơ thể đã rất yếu.
"Theo tao thì không có cái gọi là kẻ địch vĩnh viễn, chỉ cần có thể giết chết mày, tao có thể từ bỏ món bảo vật Long Cung này!"
Thương Lan Thiên Tuyệt cười hung ác, trong mắt đầy sự thích thú vì đã trả được thù.
"Không phải anh quá tự tin rồi sao? Tôi giết anh được một lần, lẽ nào không thể giết anh lần thứ hai! Anh có dám đấu với tôi không?"
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
"Vậy sao?"
Thương Lan Thiên Tuyệt nheo mắt: "Mày có chắc chắn lúc này mày vẫn có thể giết được tao?"
Hắn vừa dứt lời.
Phụt!
Lâm Chính đột nhiên há miệng, phun ra một ngụm máu đen lớn.
Khi máu rơi xuống đất, nó phát ra âm thanh "xèo xèo" và toả ra khói trắng.
"Cái gì?"
Mọi người đều bị sốc.
"Sư phụ bị đầu độc!"
Thương Lan Phúc tái mặt vì kinh hãi.
"Kỳ Thanh Bạch đưa cho tao độc dược do Dược Thánh luyện chế để bôi lên kiếm. Một kiếm vừa rồi đã khiến độc dược ngấm vào nội tạng của mày. Ranh con, mày hết cơ hội sống rồi!"
Thương Lan Thiên Tuyệt cười gằn, vẻ vui sướng trong ánh mắt càng lúc càng hiện rõ!