Mọi người đều bị sốc và không thể tin vào những gì họ nghe được.
"Độc dược của…Dược Thánh?"
"Vậy là hết thật rồi! Chỉ sợ trong toàn bộ long mạch dưới lòng đất này cũng không ai cứu nổi”.
"Sư phụ!"
Thương Lan Phúc muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cầm Kiếm Nữ nhanh chóng bước tới đỡ Lâm Chính, hai mắt đỏ hoe.
"Oẹ!"
Lâm Chính lại há miệng, phun ra máu đen, sắc mặt tái nhợt giống như bị bệnh nan y.
Lang Gia bên cạnh cau mày, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng thôi.
Nếu là trước đây, anh ta nhất định sẽ không chút do dự xông lên chiến đấu với Thương Lan Thiên Tuyệt.
Nhưng bây giờ, anh ta phải suy nghĩ lại về điều đó.
Rốt cuộc Lâm Chính đã lợi dụng bọn họ.
"Lần này tôi chỉ giết hai người. Một là tên họ Lâm này, hai là Cầm Kiếm Nữ. Nếu các người thức thời thì lập tức cút sang một bên. Đặc biệt là mày, Thương Lan Phúc, tên khốn kiếp, đứa con hoang như mày lại bái loại người này làm sư phụ. Gia tộc Thương Lan chúng ta đúng là bị mày làm nhục!"
Thương Lan Thiên Tuyệt cầm kiếm đi tới, nhìn Thương Lan Phúc bằng ánh mắt đầy ghê tởm.
"Một ngày là thầy, cả đời là cha! Thương Lan Thiên Tuyệt, nếu anh muốn động vào sư phụ thì phải bước qua xác tôi trước!"
Thương Lan Phúc quát lên và cũng giương kiếm chuẩn bị chiến đấu.
"Thứ cẩu tạp chủng như mày mà dám thách thức tao? Thật nực cười!"
Thương Lan Thiên Tuyệt tức giận cười lạnh, sau đó gật đầu liên tục: "Được rồi! Cũng tốt! Đã vậy, tao sẽ dọn dẹp nhà cửa giúp bố, vứt bỏ thứ rác rưởi vô dụng là mày!"
Nói xong, Thương Lan Thiên Tuyệt giơ kiếm lao về phía trước, định giết chết Thương Lan Phúc.
"Đừng vội tự mãn! Kiếm của tôi cũng sắc bén lắm!"
Thương Lan Phúc trong mắt lộ ra vẻ hiếu chiến, vung kiếm tấn công.
Hai người họ cùng thi triển Thương Lan Kiếm Quyết.
Kiếm khí bay xung quanh như những làn sóng, liên tục va chạm vào nhau.
Hai bên đánh qua đánh lại, kiếm khí cuộn vào nhau, kiếm chiêu nhanh mà hung hãn.
Nhưng sau khi chiến đấu một hồi lâu, thế cục bế tắc của trận chiến đã được phá vỡ.
Những chiêu kiếm của Thương Lan Phúc rất hoàn hảo, gần như không có sai sót, tuy sức mạnh phi thăng không mạnh bằng Thương Lan Thiên Tuyệt nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
Đôi mắt sắc bén của anh ta tập trung vào một yếu điểm trên người Thương Lan Thiên Tuyệt và dùng kiếm tấn công nó.
Thương Lan Thiên Tuyệt thở hắt ra, vội vàng đỡ đòn, tuy đỡ được nhát kiếm nhưng đòn tấn công lại rất hỗn loạn.
Thấy vậy, Thương Lan Phúc tiếp tục tấn công.
Những đường kiếm của anh ta vừa công vừa thủ, vô cùng mượt mà và đẹp mắt.
Ngược lại, kiếm chiêu của Thương Lan Thiên Tuyệt ngày càng trở nên hỗn loạn khi cuộc chiến tiếp tục kéo dài. Thương Lan Phúc luôn nắm bắt được những sai sót trong kiếm chiêu của anh ta vào thời điểm then chốt và phát động tấn công.
Mỗi lần như vậy, Thương Lan Thiên Tuyệt đều điêu đứng.
Không lâu sau, trên người Thương Lan Thiên Tuyệt đã có vô số vết thương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bại trận là chuyện sớm muộn...
"Tốt!"
Lang Gia không khỏi cảm thán.
Thương Lan Thiên Tuyệt tỏ ra kinh ngạc và nhìn chằm chằm vào Thương Lan Phúc với vẻ hoài nghi.
"Thương Lan kiếm pháp của mày ... trở nên mạnh như vậy từ khi nào?"
"Không phải kiếm pháp của tôi quá tốt, mà là kiếm pháp của anh quá tồi!"
Thương Lan Phúc hừ lạnh một tiếng.
"Khốn kiếp! Thứ cẩu tạp chủng như mày mà dám coi thường tao?"
Thương Lan Thiên Tuyệt rất tức giận và muốn tấn công lần nữa.
Nhưng vào lúc này, Kỳ Thanh Bạch đứng ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Thương Lan thiếu gia, đừng quá kích động, kiếm pháp của người này tốt hơn của anh. Anh càng bốc đồng thì càng khó có thể đánh bại được cậu ta!"
"Vậy anh có cách gì?"
Thương Lan Thiên Tuyệt quay lại và giận dữ hỏi.
"Đơn giản!"
Kỳ Thanh Bạch nhẹ nhàng nói, sau đó giơ tay vẫy về phía Thương Lan Thiên Tuyệt.
Viu viu viu...
Một số lượng lớn kim bạc đâm vào cơ thể Thương Lan Thiên Tuyệt.
Trong khoảnh khắc, khí tức của Thương Lan Thiên Tuyệt bắt đầu dâng trào.
"Những cây kim bạc này được tẩm thứ nước giúp tăng cường sức mạnh do sư tôn tôi ban cho, đủ để sức mạnh của anh lên một tầm cao mới. Hiện giờ, những tồn tại dưới cấp thiên nhân không phải đối thủ của anh”.
Kỳ Thanh Bạch bình tĩnh nói.
"Cái gì?"
Thương Lan Phúc và những người khác đều bị sốc.
"Ha ha ha ha, được lắm, được lắm!"
Thương Lan Thiên Tuyệt vui mừng khôn xiết, cười lớn: "Sau khi giết chết đám tạp chủng này, tôi sẽ cùng Diệp Viêm đại nhân đi dọn dẹp đống sắt vụn kia!"
Nói xong, hắn bước tới với thanh kiếm trên tay.
Một luồng khí tức đáng sợ toả ra từ phía Thương Lan Thiên Tuyệt.
Mọi người sửng sốt và vội vã lùi lại, không ai biết phải làm sao.
Thương Lan Phúc nghiến răng nghiến lợi, không còn cách nào khác là lao tới liều mạng với hắn.
Mặc dù các chiêu kiếm của Thương Lan Thiên Tuyệt vẫn còn đầy sơ hở, nhưng do có sức mạnh phi thăng bạo ngược nên mỗi lần Thương Lan Phúc tiếp chiêu đều vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, khi lưỡi kiếm của anh ta tấn công cơ thể của Thương Lan Thiên Tuyệt, cơ thể vật lý của hắn mạnh đến mức anh ta chỉ có thể để lại một vết kiếm rất nông.
Sự gia tăng sức mạnh này... thật đáng sợ!
"Cút ra!"
Thương Lan Thiên Tuyệt gầm lên một tiếng và chém mạnh bằng thanh kiếm sắc bén của mình.
Thương Lan Phúc theo phản xạ giơ kiếm lên đỡ.
Hai lưỡi kiếm va vào nhau.
Kiếm khí bùng nổ từ thanh kiếm đã trực tiếp truyền tới.
Phụt!
Thương Lan Phúc bay ra ngoài, nôn ra máu và nặng nề ngã xuống đất.
Thanh kiếm sắc bén trong tay anh ta vỡ thành trăm mảnh...
“Cái gì?", mọi người sửng sốt.
"Mặc dù những chiêu kiếm của Thương Lan Thiên Tuyệt không bằng Thương Lan Phúc, nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, những cái gọi là kiếm chiêu này có cũng như không!"
Kỳ Thanh Bạch chắp hai tay sau lưng, im lặng nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, nét mặt không vui không buồn.
"Gia tăng sức mạnh kiểu này thực sự rất thú vị!"
Thương Lan Thiên Tuyệt liếc nhìn thanh kiếm sắc bén trong tay, nụ cười trên mặt càng thêm hung ác, sau đó hắn đi về phía Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc hai mắt nheo lại, muốn đứng dậy chiến đấu lần nữa.
Nhưng lúc này anh ta không thể đứng dậy được.
Nhát kiếm đó có thể đã làm đứt khí mạch của anh ta.
Sắc mặt của Cầm Kiếm Nữ và Lang Gia cũng thay đổi, cả hai đều bước về phía trước.
Nhưng Thương Lan Thiên Tuyệt lúc này đã được gia tăng sức mạnh, chỉ e hai người họ cũng khó mà ngăn cản được hắn.
"Tránh ra, để tôi làm!"
Lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.