Nghe thấy âm thanh, mọi người quay lại.
Chỉ thấy Lâm Chính từ từ đứng dậy và đi tới.
"Sư phụ...."
Thương Lan Phúc yếu ớt kêu lên.
"Anh đã trúng phải chất kịch độc của Dược Thánh, không cần cố quá, chúng ta nghĩ cách thoát khỏi nơi này!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nói.
"Kịch độc?"
Lâm Chính ho khan vài tiếng, sắc mặt vẫn tái nhợt, khóe miệng có vết máu đen.
Nhưng anh dường như không bận tâm đến tình trạng của mình và tiếp tục bước về phía trước.
Mọi người đều ngạc nhiên.
"Có vẻ như có người sẵn sàng lên đường rồi”.
Thương Lan Thiên Tuyệt thở dốc, trong mắt tràn đầy niềm khát khao trả thù.
"Lên đường sao? Cũng chưa chắc”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Chất độc do sư tôn tôi luyện chế giờ đã ăn mòn phủ tạng, làm tê liệt khí mạch của anh. Giờ anh không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, càng không thể chiến đấu, vẫn là nên chờ chết một cách bình yên đi, đừng cố gắng giãy giụa một cách không cần thiết. Như vậy chỉ khiến bản thân chịu thêm giày vò”.
Kỳ Thanh Bạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Nhưng Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ.
"Anh khuyên hắn làm gì? Chờ tôi bắt được hắn rồi tra tấn từ từ!"
Thương Lan Thiên Tuyệt cười hung ác, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa nên lao thẳng về phía Lâm Chính.
Hắn không sử dụng thanh kiếm của mình mà đưa tay ra định tóm lấy Lâm Chính.
Hắn định bụng sẽ bắt sống anh!
"Cẩn thận!"
Cầm Kiếm Nữ hét lên.
Thương Lan Phúc muốn đến hỗ trợ, nhưng vết thương nặng khiến anh ta không thể đứng dậy.
"Má nó!"
Lang Gia không muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn đành cầm vũ khí lao về phía trước.
"Đám ruồi nhặng này cũng đòi quấy rầy tao? Biến đi!"
Thương Lan Thiên Tuyệt gầm lên một tiếng, một luồng khí kinh hoàng bùng nổ từ cơ thể hắn.
Những người đang lao về phía Lâm Chính đều bị bay ra.
Quá đáng sợ!
Vào lúc này, thực lực của Thương Lan Thiên Tuyệt đã được tăng lên đến mức độ không thể xác định...
Cho dù đối mặt với Diệp Viêm, hắn vẫn đủ sức chiến đấu!
"Đúng là không biết sống chết! Bây giờ đến lượt mày chết!"
Thương Lan Thiên Tuyệt cười gằn và dùng tay tóm lấy cổ Lâm Chính.
Đúng lúc này.
Cà rắc!
Một bàn tay đột nhiên xuyên qua khí tức cuồng bạo của Thương Lan Thiên Tuyệt và siết chặt cổ tay đang vươn ra của hắn.
Bàn tay tấn công Lâm Chính đột ngột dừng lại.
"Hả?"
Thương Lan Thiên Tuyệt giật mình nhìn xuống.
Lúc này hắn mới nhận ra người giữ tay mình chính là Lâm Chính!
"Cái gì?"
Hơi thở của Thương Lan Thiên Tuyệt gần như ngừng lại.
"Điều này là không thể!"
Kỳ Thanh Bạch bên kia cũng thốt lên một tiếng, trợn tròn mắt.
Theo logic mà nói, Lâm Chính bị trúng độc, khí mạch bị tê liệt nên không thể sử dụng được.
Nhưng hiện tại, Lâm Chính dễ dàng phá được luồng khí của Thương Lan Thiên Tuyệt, đỡ được đòn tấn công của hắn...
Điều này là không thể!
Điều này là hoàn toàn không thể!
Phải biết rằng, vào lúc này khí công của Thương Lan Thiên Tuyệt mạnh tới mức có thể so sánh với Diệp Viêm.
Tại sao Lâm Chính lại vượt qua dễ dàng như vậy?
Vụt!
Lâm Chính phất tay một cái.
Thương Lan Thiên Tuyệt bay ra trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người và nặng nề ngã xuống đất.
"Hả?"
Mọi người đều bàng hoàng.
"Đồ khốn kiếp!"
Thương Lan Thiên Tuyệt đứng dậy, nhưng không lao tới tấn công, ngược lại quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Thanh Bạch và hét lên: "Độc của sư phụ anh có tác dụng thật không? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Thương Lan Thiên Tuyệt, anh có thể xúc phạm tôi, nhưng không thể xúc phạm sư phụ tôi. Sư phụ tôi cả đời tiếng tăm lẫy lừng, thuốc của sư phụ thần kỳ thế nào, sao người bình thường như anh có thể hiểu được?"
Kỳ Thanh Bạch sắc mặt lạnh lùng đáp.
"Vậy chuyện này là sao?"
"Tôi cũng đang muốn biết”.
Kỳ Thanh Bạch nhìn về phía Lâm Chính.
Anh ta nhìn thấy Lâm Chính đã dùng Hồng Mông Long Châm đâm vào người mình, đồng thời uống đan dược rồi xoa bóp vết thương trên ngực.
Một lúc sau, một lượng lớn máu đen chảy ra từ vết kiếm trên ngực Lâm Chính.
"Thải độc?"
Hơi thở của Kỳ Thanh Bạch run rẩy.