Đồng tử của Diệp Viêm co rút, ngoảnh phắt lại, giơ kiếm Bạch Cốt lên đỡ.
Keng!
Sức mạnh hung hãn nặng nề va vào kiếm Bạch Cốt.
Nhát kiếm này đỡ đòn một cách hoàn hảo.
Nhưng… lực đạo vẫn yếu hơn một bậc.
Không những vậy, tà khí trên Tà Kiếm còn ập về phía Diệp Viêm.
Bịch bịch bịch!
Diệp Viêm bị chấn động lùi lại, trên người có thêm không ít lỗ thủng.
Hắn nhíu chặt mày, lập tức tế châm bạc ra đâm vào người, nhanh chóng chữa trị vết thương.
Nhưng Lâm Chính đuổi riết không tha, tiếp tục tấn công hắn.
Diệp Viêm vừa đánh vừa lùi, kiếm Bạch Cốt trong tay múa may quay cuồng.
Nhưng sau khi nhận chủ, Tà Kiếm bùng phát uy lực cực kỳ sắc bén, tà khí được phóng ra còn có sức phá hoại đáng sợ hơn.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều khói đen đã bao trùm lấy kiếm Bạch Cốt, kiềm chế tốc độ múa may của nó.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, bất chấp tất cả, thế công càng hung mãnh hơn.
Diệp Viêm bỗng chốc cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
“Thiên Phạt Châm Quyết!”.
Ánh mắt Diệp Viêm đanh lại, bất ngờ quát lớn.
Vèo vèo vèo!
Rất nhiều châm bạc bay ra từ hai bả vai của hắn.
Đó là những cây châm bạc được luyện từ xương.
Chúng lăng không xoay tròn, điên cuồng xao động, đâm thẳng về phía Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, vung tay lên, tà khí tản ra, bao trùm lấy cốt châm đang bay tới.
Trong tà khí dường như có ánh sáng vàng lấp lánh, không ngừng va chạm với cốt châm.
Leng keng!
Âm thanh cốt châm va chạm vang lên không ngớt trong không trung.
Diệp Viêm nhìn lên trời, lông mày nhíu chặt.
Cốt châm mãi không rơi xuống tấn công người đàn ông này, thật là kỳ lạ.
Lẽ nào… cốt châm của hắn đã bị người này ngăn cản?
Diệp Viêm nhíu mày.
Nhưng nghĩ cũng phải.
Người này có thể luyện chế được đan dược phi phàm như vậy thì chắc chắn y thuật không hề tầm thường, châm pháp sao có thể kém được?
Châm bạc giao đấu dữ dội trong không trung, còn hai người đấu kiếm ở bên dưới.
Kiếm lực và tà khí tàn bạo tràn ngập cả võ trường.
Cứ tiếp tục thế này, cho dù có thể thắng thì cũng te tua thảm hại.
Ánh mắt Diệp Viêm đanh lại, cũng không muốn dây dưa thêm nữa.
Hắn khẽ gầm một tiếng, tế ra toàn bộ sức mạnh phi thăng, hội tụ ở kiếm Bạch Cốt.
Trong chớp mắt, kiếm Bạch Cốt tỏa ra huyết quang vô tận.
Lâm Chính nhìn chằm chằm.
Keng!
Kiếm Bạch Cốt chém tới, lần đầu tiên đánh bay Tà Kiếm đi.
Lâm Chính lùi lại liên tục, vội vàng ổn định cơ thể, nhìn Diệp Viêm.
Nhát kiếm này có uy lực hơn hẳn tất cả những nhát kiếm trước đó.
Xem ra Diệp Viêm định dốc toàn lực rồi.
“Tôi không muốn đấu với anh, sao anh cứ muốn giết tôi vậy? Tôi đắc tội gì với anh sao?”.
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
“Giết người cũng cần lý do sao?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Tôi giết ai cũng có lý do”.
“Lý do lớn nhất chính là cướp đoạt thân xác của bọn họ để tăng cường cho bản thân mình chứ gì?”.
Lâm Chính bình thản nói.
Diệp Viêm không nói gì.
Lâm Chính không dám để lộ thân phận của mình.
Tuy hiện giờ anh đã đến thời kỳ đỉnh phong, nhưng cũng không chắc có thể giết được Diệp Viêm hay không.
Nếu không giết được Diệp Viêm mà để hắn biết thân phận của anh, thì người của liên minh Thanh Huyền và cả Dương Hoa Giang Thành chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Viêm là người không từ thủ đoạn.
Để hắn biết hiện giờ Lâm Chính đã có thực lực như thế này thì chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách diệt trừ anh.
Đối với Diệp Viêm, bắt cóc con tin để ép buộc Lâm Chính là thượng sách.
“Anh không giết được tôi đâu, bây giờ tôi muốn đi, anh có thể tiếp tục theo đuổi những lợi ích ở tầng chín, cần gì phải lãng phí sức lực với tôi chứ?”.
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
“Ý anh là anh tự nhận mình kém cỏi chứ gì?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.