“Tôi chỉ không muốn lãng phí tinh lực và thời gian trong trận chiến vô vị này thôi!”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Tôi muốn đi thì anh cũng không giữ được, nhưng nếu anh đã hùng hổ ép người thì tôi phải cho anh thấy thực lực của tôi!”.
Dứt lời, Diệp Viêm lại xông tới.
Lần này, hắn huy động sức mạnh phi thăng toàn thân.
Một luồng sức mạnh cường đại ngang với cảnh giới Thiên Nhân dâng lên, khiến tà khí không dám lại gần.
“Kiếm, Hoành Lưu!”.
Một tiếng quát khẽ vang lên, Diệp Viêm giơ kiếm lên chém ngang.
Keng!
Kiếm Bạch Cốt chém ra một luồng kiếm khí như vầng trăng màu trắng, nặng nề giáng về phía Lâm Chính.
Động tác của Lâm Chính không dừng lại, lật tay chém dọc một nhát, khiến luồng kiếm khí này vỡ nát.
Nhưng kiếm khí vừa nổ tung, một luồng sức mạnh xung kích hung hãn lại ập tới.
Lâm Chính không kịp phòng ngự, lại bị luồng sức mạnh xung kích này đẩy lùi lại nửa bước.
“Anh muốn giết tôi? Vậy phải xem anh có bản lĩnh không đã!”.
Đôi mắt Diệp Viêm lạnh lẽo, xông thẳng về phía Lâm Chính.
Khí thế dời non lấp bể giống như Thái Sơn áp đỉnh đè về phía anh.
Lâm Chính tế ngay Bút Họa Kiếm ra, phối hợp với Tà Kiếm cùng chém.
Hai người lại đánh nhau dữ dội.
Cả võ trường điên cuồng rung chuyển.
Sức mạnh cuồn cuộn dường như muốn làm chấn động cả Long Cung.
Cùng lúc đó.
Ở cửa Long Cung.
Rầm!
Mấy bóng người lảo đảo xông ra ngoài.
Bọn họ đều có vẻ chật vật, người đầy vết thương.
Những người bên người Long Cung đều nín thở, vội quay sang nhìn.
Phát hiện những người này là đám Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc.
“Chủ nhân! Là Lang Gia!”.
Người của Thái Thiên Võ Thần kêu lên.
“Ồ?”.
Thái Thiên Võ Thần đứng phắt dậy nhìn.
Chỉ thấy đám Lang Gia lao ra khỏi cửa liền lập tức khoanh chân ngồi xuống để điều tức.
“Mau đưa dược liệu trị thương đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ dùng!”.
Thái Thiên Võ Thần không dám chậm trễ, quát lên.
Người hầu ở bên cạnh vội lấy bình thuốc ra, chạy về phía đám Lang Gia.
Đây đều là thánh dược trị thương do chính tay Thái Thiên Võ Thần luyện chế, uy lực đương nhiên không tầm thường.
Sau khi uống xong, khí sắc của đám Lang Gia, Huyền Thông đều tốt hơn rất nhiều.
“Lang Gia, cậu vẫn ổn chứ?”.
Thái Thiên Võ Thần ánh mắt sáng rực hỏi.
“Bẩm đại nhân, Lang Gia vẫn ổn!”.
Lang Gia ôm quyền đáp.
“Nói cho tôi biết, cậu đến được tầng mấy?”.
Thái Thiên Võ Thần lại hỏi.
“Tầng tám!”.
Lang Gia chần chừ một lát rồi đáp.
“Ồ!”.
Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
Thái Thiên Võ Thần lại trầm giọng quát: “Các cậu đều đến được tầng tám sao?”.
“Vâng thưa đại nhân, chúng tôi đều đến được tầng tám…”
Anh ta vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao.
Vô số người xúm lại nhìn Lang Gia.
“Các anh đều vào được tầng tám sao?”.
“Trời ơi, Thái Thiên Võ Thần có nhiều người vào được tầng tám thế?”.
“Vậy thì phải lấy được bao nhiêu lợi ích đây?”.
“Người của Thái Thiên Võ Thần mạnh đến vậy sao? Có thể một đường tới tận tầng tám?”.
“Đúng là không thể tin được!”.
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.
Không ai dám tin.
Thái Thiên Võ Thần cười lớn.
“Tốt! Tốt! Ha ha ha, Lang Gia, các cậu đều vượt cả dự liệu của tôi, tuy không thể vào được tầng chín, nhưng cũng đủ rồi! Ha ha ha!”.
Thái Thiên Võ Thần không ngờ đám Lang Gia có thể vào được tận tầng tám, theo dự liệu của ông ta, bọn họ vào được tầng sáu đã phải cảm ơn trời Phật rồi.
Bây giờ họ mang được thành tích này trở về, đúng là khiến ông ta mát cả mặt.
Phải biết rằng, bọn họ phái người vào Long Cung không chỉ để lấy lợi ích, mà còn để các Võ Thần so sánh với nhau.
Người do ai phái vào đến được tầng càng cao thì tức người đó có thực lực mạnh hơn, có sức uy hiếp hơn, khiến nhiều người thần phục hơn.
Thậm chí chuyến đi đến Long Cung còn có thể ảnh hưởng đến xếp hạng của Thất Võ Thần.