Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc và chấn động, đều nhìn Thái Thiên Võ Thần với ánh mắt tôn kính.
“Thái Thiên Võ Thần đại nhân, ông có thể huấn luyện được những cường giả như vậy, tôi thực sự phục sát đất!”.
“Thái Thiên Võ Thần giỏi quá đi mất!”.
“Ngay cả đám Lang Gia đại nhân cũng có thể vào được tầng tám, cũng không biết thực lực của Thái Thiên Võ Thần đại nhân thì phải vào được tầng mấy?”.
“Không dám tưởng tượng!”.
Mọi người nhao nhao nói, càng tỏ thái độ kính nể Thái Thiên Võ Thần hơn.
Ông ta nhếch môi mỉm cười.
“Các cậu vất vả rồi, có lấy được lợi ích gì trong Long Cung không? Sao còn không mau hiến lên đi?”.
Thái Thiên Võ Thần bình thản hỏi.
Lang Gia đang định lấy đồ ra liền thoáng sửng sốt.
Anh ta nhìn mấy mảnh vải vụn được lấy ra từ túi áo, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đặt xuống đất.
Đám Huyền Thông đều nhìn thấy hành động này của Lang Gia.
“Ồ? Lẽ nào miếng vải vụn này là lợi ích lấy được từ Long Cung sao?”.
Có người nhìn thấy hành động của Lang Gia, lông mày cau lại, không nhịn được nói.
“Lợi ích gì mà kỳ lạ thế? Sao lại chỉ là mấy mảnh vải vụn?”.
“Còn dính máu nữa”.
Những người khác cũng nhao nhao nói.
“Lang Gia, đây là gì thế?”.
Thái Thiên Võ Thần không phải đồ ngốc như những người xung quanh, ông ta có thể cảm nhận được trên những mảnh vải này không có chút khí tức linh động nào, chắc chắn không phải lợi ích lấy được từ Long Cung.
“Khởi bẩm đại nhân, đây là… áo của Trình Lục!”.
Lang Gia chần chừ một lát, khàn giọng nói.
“Trình Lục?”.
Thái Thiên Võ Thần ngẩn ra, lúc này mới phát hiện thiếu mất một người.
Hóa ra có chín người vào thì chỉ còn tám người ra.
“Sao? Cậu ta chết trong đó rồi à?”.
Thái Thiên Võ Thần bình thản hỏi.
“Vâng”.
“Chết rồi thì thôi, mang những lợi ích các cậu lấy được ra đây cho tôi xem”.
Thái Thiên Võ Thần lại lên tiếng, dường như có chút mất kiên nhẫn.
Lang Gia có chút khó tin, ngẩng đầu lên nhìn Thái Thiên Võ Thần với ánh mắt ngạc nhiên.
Anh ta không ngờ Thái Thiên Võ Thần lại lạnh lùng và coi thường tính mạng của bọn họ như vậy.
Đó là người anh em thân thiết nhất của bọn họ!
Cũng là người được Thái Thiên Võ Thần dạy dỗ mười mấy năm.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần lại phớt lờ đi.
“Sao? Cậu còn vấn đề gì à?”.
Thái Thiên Võ Thần chợt trầm mặt xuống, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
Lang Gia không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thái Thiên Võ Thần.
“Đại nhân, chúng tôi thì có vấn đề gì chứ?”.
Huyền Thông vội đi tới, quỳ một gối xuống ôm quyền, sau đó huých khuỷu tay vào Lang Gia, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho anh ta.
Lang Gia hít sâu một hơi, biết mình không có tư cách trở mặt với Thái Thiên Võ Thần.
Anh ta không muốn làm liên lụy đến những người anh em khác.
Nếu anh ta và Thái Thiên Võ Thần căng thẳng với nhau, thì chắc chắn đám Huyền Thông sẽ đứng về phía anh ta.
Thế là Lang Gia liền lấy lợi ích ra, đưa cho Thái Thiên Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần vội nhận lấy, kiểm tra kĩ càng.
Nhưng chẳng bao lâu, sắc mặt của ông ta liền trầm xuống.
“Các cậu một đường chém giết trong Long Cung, vào đến tận tầng tám mà chỉ lấy được mấy mẩy sắt vớ vẩn này sao?”.
Ông ta lạnh lùng quát: “Hay là các cậu còn giấu làm của riêng?”.
“Đại nhân, ông biết tính tôi mà, sao tôi lại phản bội ông được? Lại càng không làm những chuyện đi ngược với lẽ phải như giấu làm của riêng! Những thứ này quả thực là bảo bối chúng tôi lấy được ở Long Cung! Không sót thứ gì, tất cả đều ở đây!”.
Lang Gia ôm quyền nói.