TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4877 NHÌN MÀN CHẮN LẠI KHÔNG HỀ ĐỘNG ĐẬY!

Long Cung tầng tám.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Tiếng nổ kịch liệt liên tiếp vang lên.

Sau đó thì thấy trong tà khí vô tận, hai bóng người đang đối chọi nhau kịch liệt.

Nhiều kiếm khí giống như những gợn sóng xao động tàn phá trong tà khí, điên cuồng đánh vào vách tường của võ trường.

Từng châm khí giống như tinh linh bay qua lại giữa tà khí.

Đây là cảnh tượng chém giết khiến người ta chấn động.

Hai người đối chọi một phen, sau đó mỗi người chia ra mỗi ngả.

Lâm Chính rơi xuống đất thở hổn hển, trên mặt tràn đầy mồ hôi, trên người cũng xuất hiện vài vết rách, trông cực kỳ chật vật.

Còn Diệp Viêm ở đối diện cũng không tốt hơn.

Một cánh tay sau lưng hắn bị Lâm Chính chém đứt. Ngoài ra, trên người cũng có không ít vết kiếm, máu ồ ạt chảy, nhuộm đỏ vạt áo.

Cánh tay của Diệp Viêm là được lấy từ người khác cấy vào, do đó không có khả năng tái sinh.

Nhìn cánh tay của mình bị chém đứt, Diệp Viêm lập tức nghiêm túc hơn.

“Tiếp tục!”.

Lâm Chính quát lên một tiếng, sau đó lao về phía Diệp Viêm.

Diệp Viêm bị ép bất đắc dĩ phải tiếp tục tham gia chiến đấu.

Nhưng so đấu sức mạnh phi thăng, Lâm Chính không phải là đối thủ của Diệp Viêm.

Đến lúc này, anh chỉ có thể đập nồi dìm thuyền.

“Giết!”.

Lâm Chính hét lên, Tà Kiếm trong tay đâm tới trước.

Trong nháy mắt, Tà Kiếm bùng lên tà khí vô tận. Tà khí lấy kiếm làm trung tâm, tạo thành cơn bão tà khí vô tận.

Bão tà khí giống như một con rồng đen bay vọt lên trời, thế như chẻ tre tấn công về phía Diệp Viêm.

Ánh mắt Diệp Viêm nghiêm nghị, lập tức đưa ngang kiếm định chống đỡ.

Ầm!

Tà Kiếm đánh mạnh lên kiếm Bạch Cốt.

Sức mạnh đáng sợ đánh lùi Diệp Viêm.

Lâm Chính không hề do dự, trở tay đâm một kiếm về phía đầu hắn.

Đó là Bút Họa Kiếm!

Sự sắc bén của kiếm khiến người ta khó mà tin được.

Diệp Viêm không dám đón đỡ, chỉ có thể đưa cánh tay khác ở sau lưng ra chặn, lòng bàn tay tích lũy sức mạnh phi thăng vàng rực tóm lấy lưỡi kiếm đang hạ xuống.

Xoẹt!

Bút Họa Kiếm chém đứt bàn tay Diệp Viêm đến cổ tay.

Nhưng khi cắt đến cùi chỏ, cuối cùng nó cũng dừng lại.

Diệp Viêm đã đỡ được nhát kiếm này.

Nhưng bản thân hắn cũng không tốt gì cho cam.

Bốn cánh tay ẩn giấu trong cơ thể đều bị chém đứt.

“Mày tiêu rồi!”.

Lâm Chính quát lên, Bút Họa Kiếm bỗng phát lực, cùng lúc đó, Tà Kiếm trong tay anh tiếp tục đánh về phía Diệp Viêm.

Ánh mắt Diệp Viêm lập tức nghiêm nghị. Lúc này hắn đột nhiên thả kiếm Bạch Cốt ra.

Keng!

Kiếm rơi thẳng xuống đất.

“Cái gì?”.

Lâm Chính sửng sốt.

Diệp Viêm đột nhiên đưa hai tay ra, nắm lấy hai vai Lâm Chính.

“Tao sẽ không chết, nhưng mày… thì chưa chắc!”.

Nói xong, hai mắt Diệp Viêm đột nhiên trở nên đỏ ngầu, gào lên một tiếng.

“Kiên cố!”.

Trong nháy mắt, cơ thể Diệp Viêm mọc ra nhiều chiếc xương đáng sợ, bao bọc lấy Lâm Chính như kén tằm.

“Dựa vào thứ này thì làm sao ngăn được tao?”.

Lâm Chính gào lên, lập tức vung múa Tà Kiếm, chém vào đám gai xương.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Bên trong gai xương lập tức vang lên tiếng nổ dữ dội, sau đó toàn bộ gai xương bao bọc Lâm Chính đều nứt ra.

Cuối cùng.

Rắc.

Xương nổ tung hoàn toàn.

Lâm Chính lao ra ngoài, tìm vị trí của Diệp Viêm.

Nhưng xung quanh không thấy bóng dáng của Diệp Viêm.

Định thần nhìn lại, Diệp Viêm đã đứng ở lối vào tầng tám.

Hắn không vội chạy trốn mà là dùng kiếm đâm xuống mặt đất.

“Không đánh tiếp nữa à?”.

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Tao đã nói từ trước, trận đấu không cần thiết chỉ làm lãng phí thời gian và tinh lực. Từ ban đầu tao đã không có hứng thú với mày!”.

Diệp Viêm nói.

“Thế à? Nhưng bây giờ không phải do mày quyết định!”.

Lâm Chính quát lên, ngón tay lại động đậy.

Vạn Kiếm Đồ sinh ra.

Nhiều năng lượng đáng sợ như thác nước trút ra từ trên Vạn Kiếm Đồ, chặn kín hoàn toàn cửa ra vào tầng tám.

“Thế thì chưa chắc!”.

Diệp Viêm lạnh lùng nói, bỗng hét dài một tiếng.

“Chí Tôn Kiếm Trảm!”.

Dứt lời, hắn đưa kiếm trong tay lên, vung về phía kiếm khí phong tỏa ở lối ra vào.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…

Số kiếm khí này đều bị Diệp Viêm chém vỡ bằng một kiếm.

“Cái gì?”.

Lâm Chính sửng sốt.

Uy lực của một kiếm đáng sợ vậy sao?

Nhưng nghĩ kỹ thì quả thật như vậy.

Dù gì Diệp Viêm cũng dùng chiêu thức trong truyền thừa chí tôn, muốn phá kiếm khí này thì có gì khó khăn đối với hắn?

Lâm Chính không dám do dự, lập tức sử dụng nhiều kiếm khí hơn kìm chế Diệp Viêm, đồng thời bản thân thì cầm Bút Họa Kiếm và Tà Kiếm lao về phía hắn.

Sát khí vô tận dâng tràn trên người Lâm Chính.

Hôm nay dù có thế nào cũng phải tiêu diệt người này.

“Tao nói rồi, mày không giết chết được tao, ngược lại mày sẽ phải vĩnh viễn nằm lại ở đây!”.

Diệp Viêm lạnh lùng quát lên, tiếp tục cầm kiếm đâm vào mặt đất, đồng thời cắn ngón tay nhỏ máu lên chuôi kiếm.

Trong chớp mắt, kiếm bùng phát ánh sáng đáng sợ, ánh sáng cao vạn trượng, giống như thần kiếm xuất thế.

“Kiếm này?”.

Lâm Chính kinh ngạc.

“Mày hãy nằm lại đây mãi mãi đi!”.

Diệp Viêm quát, sau đó bỗng chốc nằm rạp xuống đất, như tằm nhả tơ, tay nắm kiếm cũng hoàn toàn buông ra.

Lâm Chính lập tức hiểu ra. Diệp Viêm đã truyền hết toàn bộ sức mạnh phi thăng trong cơ thể mình vào trong thanh kiếm đó, đồng thời dùng kiếm làm chỗ dựa tạo kết giới, nhốt kín Lâm Chính ở nơi đây.

Kiếm Bạch Cốt tự động nứt ra, nhiều mảnh vụn dần dần bong ra, rơi xuống đất.

Không lâu sau, nơi những mảnh kiếm rơi xuống lại hình thành màn chắn màu trắng xanh, chặn kín hoàn toàn cửa ra vào.

Lâm Chính biến sắc, lập tức cầm kiếm xông tới.

Keng!

Lưỡi kiếm hạ xuống, tiếng động vang dội truyền ra.

Tà Kiếm rung lên điên cuồng, có thể thấy uy lực của thanh kiếm này đáng sợ thế nào.

Nhìn màn chắn lại không hề động đậy!

Lớp phòng ngự này thật sự mạnh đến khó tin!

Lâm Chính liên tục tấn công màn chắn, nhưng dù cho anh có dùng sức thế tấn công mãnh liệt thế nào cũng vô ích.

Mức độ kiên cố của màn chắn này đã không thể dùng lời để hình dung.

“Tao dùng kiếm Bạch Cốt phong tỏa mày, mày sẽ không thấy quá oan uổng, tạm biệt!”.

Diệp Viêm đứng phía sau kết giới, hờ hững nhìn Lâm Chính không ngừng tấn công kết giới, lạnh lùng nói.

Dứt lời, Diệp Viêm quay người rời đi.

Lâm Chính ánh mắt dữ tợn, điên cuồng tấn công.

Nhưng không có tác dụng gì.

“Diệp Viêm, đây là mày ép tao!”.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, đột nhiên lùi lại mấy bước, che mắt trái, mở hoàn toàn mắt phải.

Giờ phút này, mắt chí tôn khởi động!

Đọc truyện chữ Full