Trong khoảnh khắc đó, Diệp Viêm cảm thấy toàn thân mình giống như bị Lâm Chính nhìn xuyên.
Con mắt đó trở nên trắng hơn cả tuyết, xa xăm hơn cả bầu trời sao.
Dường như trong mắt phải của anh có một bầu trời sao trắng như tuyết.
Đây là sức mạnh gì?
Diệp Viêm lập tức nhắm hai mắt lại, không ngừng lùi về sau, không dám nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Nhưng giây sau.
Rắc!
Màn chắn hóa thành từ kiếm Bạch Cốt bị nứt ra.
Không hay!
Phòng ngự này bị Lâm Chính nhìn xuyên rồi!
Diệp Viêm lập tức sa sầm mặt, ánh mắt chứa sự nghiêm nghị vô tận.
Cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa, người này sẽ phá được màn chắn kiếm Bạch Cốt.
Một khi bị người đó đuổi theo, chỉ dựa vào mắt chí tôn, Diệp Viêm không thấy mình có bao nhiêu phần thắng.
Chạy?
Nhưng chạy như vậy thì chắc chắn sẽ bị đuổi theo.
Diệp Viêm nhìn chằm chằm màn chắn, một lúc sau giống như đưa ra quyết định gì đó, đưa tay đâm vào ngực mình.
Năm ngón tay như dao đâm sâu vào da thịt.
Phụt!
Máu chảy ra theo lỗ thủng bị ngón tay đâm rách.
Nhưng Diệp Viêm không dừng lại, mà dùng sức moi thịt nơi ngực ra, để lộ trái tim đỏ tươi.
Lâm Chính thấy vậy, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tinh huyết gia cố, dùng mạng bảo vệ?”.
“Kẻ điên cuồng như mày, tao chỉ từng gặp một người. Xem ra không nhốt mày ở đây vĩnh viễn thì mày sẽ không từ bỏ!”.
Khóe miệng Diệp Viêm tràn máu, vừa nôn ra vừa dùng ngón tay ấn vào tim.
Ngón tay hắn tràn ra một luồng khí sắc bén như tơ, luồng khí cắt rách một ít ở tim.
Sau đó, tim phun ra một dòng máu màu vàng kim, rưới lên màn chắn.
Trong nháy mắt, màn chắn tỏa ra màu vàng kim, cường độ tăng cao.
Lâm Chính tiếp tục sử dụng mắt chí tôn nhìn vào màn chắn.
Kết cầu cường độ của màn chắn lập tức hiển hiện trong đầu anh.
Chỉ là… độ phức tạp và dày dặn của kết cấu này hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng.
Cho dù muốn phá, trong thời gian ngắn cũng khó mà làm được.
Dù sao màn chắn này cũng đã trút gần hết một mạng của Diệp Viêm.
Sau khi giải phóng tinh huyết bản mệnh gia cố màn chắn, Diệp Viêm giống như bị rút cạn sức lực, cả người sắp ngã ngồi xuống đất.
Hắn gian nan lấy đan dược trên người ra đổ vào miệng, sau đó lại lấy thuốc bôi lên ngực, làm xong xuôi thì lảo đảo chạy ra ngoài, một khắc cũng không dừng lại.
“Trong vòng một ngày không thể nào phá vỡ màn chắn này, một ngày sau lối ra vào Long Cung sẽ đóng lại. Mặc dù tao không giết được mày, nhưng tao có thể nhốt mày trong này. Mày yên tâm, đợi lần sau Long Cung mở ra, tao sẽ đến đây nhặt xác cho mày, thuận tiện lấy con mắt chí tôn của mày!”.
Diệp Viêm đi đến khúc cua, nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó lảo đảo rời đi.
Thấy Diệp Viêm đi rồi, Lâm Chính bình tĩnh lại.
Anh biết bây giờ muốn giết chết Diệp Viêm đã là chuyện không thể.
Chuyện cần nghĩ không phải là làm sao đuổi theo Diệp Viêm, mà là làm sao thoát được khỏi đây.
Chiếc khiên kiếm này kéo dài ít nhất ba ngày, được Diệp Viêm dùng tinh huyết gia cố, muốn phá vỡ nó, dù Lâm Chính có dùng hết sức lực cũng phải mất một ngày.
Sử dụng tinh huyết, tu vi chắc chắn sẽ hao tổn.
Không ngờ Diệp Viêm vì giết mình mà cái giá như vậy cũng dùng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ bước tiếp theo.
Tiếp tục tấn công khiên kiếm, hay là… từ bỏ?
Lâm Chính chậm rãi quay đầu, nhìn lối vào tầng chín.
Nếu cứ tấn công khiên kiếm chỉ sẽ lãng phí sức lực, hơn nữa cũng không thể chạy trốn trước khi Long Cung đóng lại.
Nếu vậy… chi bằng…
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lẽo, dường như đã ra quyết định gì đó…